Diệp Tuân không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Là tên khốn nào có lá gan lớn như vậy, còn mách lẻo chuyện của tôi? Là gã họ Cao hay gã họ Tào?"
Lê Tuyết Vi cau mày nói: "Anh không cần quan tâm đến việc ai là người báo cáo, anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước".
Diệp Tuân lạnh nhạt nói: "Đã tan làm thì không được nói chuyện công việc".
Cơn giận mà Lê Tuyết Vi vất vả lắm mới kiềm xuống được bây giờ lại bùng lên.
Cô đang định nói tiếp thì lại bị Diệp Tuân cắt ngang: "Tổng giám đốc Lê, người khác có thể báo cáo thì tôi cũng có thể báo cáo. Lúc nãy bác Hứa có gọi điện cho tôi, hỏi tôi làm việc ở đây đã quen chưa. Nếu như tôi nói con gái của bà ấy luôn tìm cớ ức hiếp tôi thì cô nghĩ bà ấy sẽ nghĩ thế nào?"
"Tôi ức hiếp anh khi nào?", Lê Tuyết Vi tức giận nói.
"Xem đi, cô hung dữ với tôi như vậy, khi trở về tôi nhất định sẽ nói với bác Hứa", Diệp Tuân nói.
Nghe lời này, Lê Tuyết Vi liền cảm thấy bất lực.
Cô có thể dễ dàng nắm toàn bộ tập đoàn quốc tế Toàn Cầu trong tay, trong công ty không phải không có nhân viên kỳ cựu chống đối nhưng những người đó đều bị sự mạnh mẽ quyết đoán của cô làm cho sợ hãi, không ai dám phạm sai lầm.
Nhưng tên Diệp Tuân chết tiệt này không biết đã cho mẹ của cô ăn phải bùa mê gì mà lại khiến cho bà ấy ưu ái mình đến như vậy.
Nếu như anh thật sự điện thoại báo cáo thì mẹ cô chắc chắn sẽ đứng về phía anh.
Trong lòng Lê Tuyết Vi cảm thấy vô cùng căm tức!
"Anh có phải là đàn ông không? Còn muốn mách lẻo với mẹ tôi?", Lê Tuyết Vi khinh thường nhìn Diệp Tuân nói.
“Muốn biết tôi có phải đàn ông hay không thì cô cứ thử là sẽ biết thôi”, Diệp Tuân chớp mắt nhìn Lê Tuyết Vi.
Lê Tuyết Vi mất một lúc mới nhận ra hàm ý trong câu nói của anh, hai gò má cô ửng hồng, cô tức giận nói: "Tên khốn!"
Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Lê Tuyết Vi ửng hồng một cách rõ ràng, Diệp Tuân cảm thấy rất đáng yêu, liền nhếch miệng cười nói: "Cô xấu hổ à? Cô là gà con sao?"
“Câm miệng cho tôi!”, Lê Tuyết Vi nghiến răng ken két, nhìn tư thế của cô giống như sắp đánh người tới nơi vậy.
Diệp Tuân biết Lê Tuyết Vi đã mất hết kiên nhẫn cho nên anh không tiếp tục trêu chọc cô nữa.
Không lâu sau thì Diệp Tuân đã lái xe đến khu biệt thự hoa viên Cẩm Tú.
Nơi này tuy hơi hẻo lánh nhưng yên tĩnh, xung quanh là những cánh rừng lớn cho nên không khí rất trong lành tươi mát.
Khu biệt thự được canh gác rất nghiêm ngặt, mỗi cửa ra vào đều có hai bảo vệ, thỉnh thoảng lại có bảo vệ tuần tra.
Chiếc xe mà Diệp Tuân đang lái đã được đăng ký cho nên các nhân viên bảo vệ chỉ nhìn vào biển số thì đã chuẩn bị cho xe đi qua.
Lúc này, Lê Tuyết Vi nói: "Dừng xe, anh lái đến đây là được rồi, mau quay về đi. Đúng 7 giờ rưỡi sáng mai anh lại đến đón tôi".
Diệp Tuân có chút kinh ngạc hỏi: "Cô không định mời tôi vào ăn cơm sao?"
Lê Tuyết Vi trừng mắt nói: "Anh đừng có nằm mơ!"
Diệp Tuân lại hỏi: "Cô không cho tôi vào thì buổi tối tôi phải ngủ ở đâu?"
Lê Tuyết Vi nói: "Đừng nói với tôi rằng anh còn muốn ngủ trong nhà tôi nhé? Anh điên rồi sao! Anh không biết ra ngoài thuê khách sạn ngủ sao?"
Diệp Tuân than thở nói: "Cô trả lương cho tôi bao nhiêu một tháng? Đủ để tôi thuê khách sạn ngủ mỗi ngày sao?"
"Anh không biết tự đi thuê nhà trọ sao?"
"Giờ khuya thế này tôi biết thuê nhà trọ ở đâu?"
"Tôi không quan tâm, anh mau xuống xe cho tôi!", Lê Tuyết Vi hoàn toàn không còn kiên nhẫn, cô bước xuống xe đi tới chỗ ngồi của tài xế rồi gõ cửa kính xe thúc giục: “Mau lên!”
“Tôi không xuống”, Diệp Tuân lười biếng nói: “Đây là xe của tôi, muốn xuống thì một mình cô xuống đi”.
"Anh ăn nói cho đàng hoàng, đây là xe tôi tặng cho mẹ tôi! Anh mà còn không bước xuống thì tôi sẽ gọi bảo vệ tới!", Lê Tuyết Vi tức giận nói.
Diệp Tuân không thèm đáp lại.
“Bảo vệ!”, Lê Tuyết Vi hét lên.
Hai thanh niên cường tráng lập tức bước tới hỏi: "Tổng giám đốc Lê, có chuyện gì vậy?"
Lê Tuyết Vi cau mày chỉ vào Diệp Tuân, nghiêm giọng nói: "Bắt anh ta xuống xe, không cho phép anh ta đi vào khu biệt thự!"
“Thưa anh, mời anh xuống xe ngay”, một nhân viên bảo vệ nói với Diệp Tuân.