Lý Phong thấy hai người cãi nhau bèn kéo Tưởng Chính Đức sang một bên, thấp giọng nói: “Chính Đức, đầu óc cậu bị hỏng rồi à? Khó khăn lắm cậu mới tiếp cận được Từ Oánh Oánh, chỉ vì người này mà cãi nhau với cô ấy sao? Có đáng không?”
“Đáng!”, Tưởng Chính Đức chắc nịch gật đầu.
Lý Phong sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Cậu còn xem tôi là bạn không vậy? Tôi có lòng tốt khuyên cậu, cậu lại nói với tôi như thế?”
Tưởng Chính Đức nói: “Anh Phong, tôi không có ý đó…”
Lý Phong nói: “Vậy cậu nghe tôi khuyên một câu, đi xin lỗi Oánh Oánh đi”.
Tưởng Chính Đức lắc đầu: “Không được! Tôi có thể nhịn được những chuyện khác nhưng sỉ nhục anh em của tôi thì tôi không nhịn được”.
“Bây giờ cậu không thèm nghe lời của tôi luôn đúng không?”
Sắc mặt Lý Phong trở nên khó coi, hừ một tiếng rồi mặc kệ không quan tâm đến Tưởng Chính Đức nữa, gọi mấy người Trương Na đến ghế lô, bỏ mặc Diệp Tuân và Tưởng Chính Đức ở đó.
Diệp Tuân nãy giờ im lặng đứng một bên, nghe thấy những lời Tưởng Chính Đức nói, anh có chút cảm động. Mặc dù Tưởng Chính Đức nhát gan phiền phức nhưng chắc chắn là một người anh em tốt.
“Được rồi”, Diệp Tuân bước đến trước vỗ vai Tưởng Chính Đức cười nói: “Đàn ông con trai cãi nhau với phụ nữ gì chứ? Đi thôi, chúng ta sang đó uống rượu”.
Tưởng Chính Đức tỏ ý xin lỗi nói: “Xin lỗi anh Diệp, tôi chỉ định dẫn anh đến vui vẻ một chút, kết quả…”
Diệp Tuân cười nói: “Không sao, tôi không để tâm, đừng nghĩ nhiều”.
Hai người đi đến quầy bar uống rượu, tâm trạng của Tưởng Chính Đức không tốt nên uống khá nhiều, không lâu sau đã muốn đi vệ sinh. Một mình Diệp Tuân nhàn nhã uống hết một ly, đang định nhấp thêm ly nữa, bỗng nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng gây rối.
Diệp Tuân quay sang nhìn, chỉ thấy bốn thanh niên đang đứng trước mặt mấy người Từ Oánh Oánh trên sàn nhảy, thanh niên đi đầu có đeo một sợi dây chuyền vàng khá to trên cổ, ánh mắt chứa đầy dục vọng đánh giá từ mặt đến ngực mấy người Từ Oánh Oánh.
Trương Na và Từ Oánh Oánh tức giận, Lâm Hiểu Mạn cũng tỏ vẻ rất sợ hãi.
Lý Phong nhíu mày, đang định nói gì đó với đối phương.
“Tên đó và mấy người đẹp kia sắp gặp xui xẻo rồi”.
Một khách quen ở quầy bar vui vẻ khi thấy người có gặp họa.
Một thanh niên khác thắc mắc hỏi: “Tại sao?”
“Tôi quen với cái người đeo sợi dây vàng kia, tên ấy là Chu Hạo, một thằng háo sắc, chắc chắn gã đã động tay động chân với mấy cô gái đó. Đây không phải là lần đầu tiên gã làm chuyện này ở đây nhưng bản thân lại chẳng có việc gì cả, biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì hắn là em trai của Lý Báo – quản lý quán bar này, cậu biết Lý Báo không? Là anh Báo đó”.
“Hóa ra là em họ của anh Báo, thảo nào lại xấc xược không kiêng dè gì thế”, một người khác hiểu ra.
Diệp Tuân khẽ cười xen vào hỏi: “Người anh em, anh Báo này có lai lịch lớn lắm sao?”
Khách quen của quán bar nói: “Đương nhiên, chỗ chống lưng của anh Báo là anh Tề, anh biết anh Tề chứ? Đó là người mạnh nhất ở thành Tây, năm đó khi anh ta vừa mới vào nghề, một mình xông pha đánh bại mười mấy tên, lúc này mới có danh tiếng trong chốn giang hồ”.