• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rất tốt", Diệp Tuân tán thưởng, rồi lại cười nói: "Nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ vậy được?"

 

Trương Hổ vội vàng nói: "Sao vậy được, phục vụ anh Diệp chính là vinh hạnh của chúng tôi".

 

Diệp Tuân gật đầu: "Được, vậy tôi giao Triệu Phong cho các người, bây giờ hãy đưa tôi trở về công ty đi".

 

"Vâng".

 

Vài phút sau khi Trương Hổ lái xe đi, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da và đeo kính gọng vàng đến đồn cảnh sát.

 

Ông ta nhìn thấy Lý Tâm Khiết ở trong sảnh liền bước tới lịch sự nói: "Xin chào đồng chí cảnh sát. Tôi là luật sư Trần Pháp Cách đến từ công ty luật Thành Tây. Tôi đến đây để nộp tiền bảo lãnh cho anh Diệp Tuân".

 

"Diệp Tuân? Anh ta đã đi rồi", Lý Tâm Khiết hết sức ngạc nhiên nhìn luật sư Trần.

 

Luật sư Trần là luật sư vàng trong ngành của thành phố Giang Hải, trình độ của ông ta vô cùng cao, người có thể thuê ông ta nhất định phải là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang Hải. Làm sao Diệp Tuân có thể khiến ông ta làm việc cho mình chứ?

 

Chẳng lẽ là chủ tịch công ty bọn họ đích thân ra mặt?

 

Nhưng đối với một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, chủ tịch công ty có thể thậm chí còn không biết tên của Diệp Tuân, vậy làm sao anh ta có thể yêu cầu luật sư Trần ra mặt thay anh ta chứ?

 

Luật sư Trần cũng rất bất ngờ khi nghe được lời này của Lý Tâm Khiết, dò hỏi một lần nữa xác nhận Diệp Tuân đã thực sự rời khỏi mới nói lời tạm biệt với cô ta rồi gọi điện cho Lê Tuyết Vi.

 

“Tổng giám đốc Lê, khi tôi đến thì cậu Diệp đã rời đồn cảnh sát rồi”.

 

Lần này đến lượt Lê Tuyết Vi ngạc nhiên.

 

Diệp Tuân đã móc nối quan hệ thế nào để ra khỏi đồn cảnh sát?

 

Không lẽ xuất thân của tên này thuộc tầng lớp trâm anh thế phiệt?

 

Sự tò mò khiến Lê Tuyết Vi lập tức kêu mẹ mình gọi điện thoại nghe ngóng về chuyện của anh.

 

Nhưng Hứa Tư cũng không biết căn nguyên trong đó, thậm chí ngay cả sự việc của Lão K cũng không biết được bao nhiêu.

 

Mức độ bảo mật của tổ chức Lão K là tuyệt mật, đặc biệt đối với một nhân vật cấp bậc có chức danh như Diệp Tuân, tệp dữ liệu của anh thậm chí còn được đánh dấu ở cấp ‘SSS’.

 

Đừng nói đến Lý Tâm Khiết hoặc Lê Tuyết Vi, cho dù cục An ninh Quốc gia muốn điều tra thông tin về Diệp Tuân cũng là điều không thể.

 

Hoa Hạ rộng lớn như vậy cũng chỉ có một số đầu não tại thủ đô mới biết được nội tình của Minh Vương- Diệp Tuân.

 

Sau khi cúp máy, Lê Tuyết Vi- người luôn thông minh thanh khiết nay lại chống đôi má trắng như tuyết mà rơi vào trầm tư.

 

“Nghĩ không ra… mẹ còn không biết rõ lai lịch nguồn gốc của anh ta, vậy mà an tâm kêu anh ta tới bảo vệ mình… tên này rốt cuộc đã cho mẹ uống bùa mê thuốc lú gì đây?”

 

“Tên khốn kiếp đó rốt cuộc đến từ đâu?”

 

……

 

Bệnh viện Trung ương thành phố Giang Hải.

 

Diệp Tuân gặp được Tưởng Chính Đức trong một phòng bệnh, vết thương của anh ta đã được xử lý xong và đang nằm trên giường truyền dịch.

 

Tinh thần của anh ta xem ra không tệ, chỉ là đã bị cạo trọc, trên đầu và cánh tay quấn lớp băng gạc dày cộp, trông có vẻ hơi buồn cười.

 

“Người anh em, thấy thế nào?”, Diệp Tuân đi tới, cười hỏi.

 

“Anh Diệp, anh đến đấy à? Tôi không sao, bác sĩ nói rồi, thể trạng của tôi rất tốt, hai ngày nữa liền có thể xuất viện rồi”, thấy Diệp Tuân đến, Tưởng Chính Đức vui vẻ ngồi dậy.

 

“Không sao là tốt rồi”, Diệp Tuân cười xòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK