Chẳng mấy chốc, đội trưởng Cao đã đến rồi dẫn Diệp Tuân đến phòng nhân sự, sau đó lại đi phòng tạp vụ nhận đồng phục.
Hơn một tiếng sau, Diệp Tuân mặc đồ bảo vệ đứng trước cổng công ty quốc tế Toàn Cầu.
Diệp Tuân nghĩ đến cuộc sống trước kia, rồi lại nhìn bộ đồng phục bảo vệ trên người thì tâm trạng không khỏi hơi phức tạp.
Đây đương nhiên không phải là vì sự chênh lệch nghề nghiệp, mà là anh nhớ đến những người anh em của mình. Họ vẫn đang trải qua những ngày tháng cực khổ đầy nguy hiểm, chưa biết chừng hôm nào đó sẽ chết hay gãy tay gãy chân gì đó. Có ai mà có thể nhẹ nhàng như anh, chỉ cần đứng là có thể kiếm được tiền?
Đứng trực ở cổng còn có một người nữa, Diệp Tuân trò chuyện với anh ta mấy câu thì biết được người này tên Tưởng Chính Đức, là lính giải ngũ, dáng người vạm vỡ, trông rất hiền lành.
Diệp Tuân đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi hỏi: "Anh bạn này, tài xế cũng phải gác nữa hả?"
Tưởng Chính Đức nhận lấy điếu thuốc, buồn bực đáp: "Chưa nghe nói bao giờ luôn".
Diệp Tuân lập tức hiểu, đây đương nhiên là con nhóc Lê Tuyết Vi kia riêng sắp xếp cho mình, muốn chỉnh mình một trận.
Anh lấy hộp quẹt ra, Tưởng Chính Đức vội nói: "Trong lúc đi làm không được phép hút thuốc, bị bắt được sẽ phạt tiền đó".
"Sợ con khỉ", Diệp Tuân chẳng thèm để ý nói.
Tưởng Chính Đức thấy Diệp Tuân phun mây nhả khói một cách đầy thoải mái cũng bị gợi lên cơn thèm thuốc lá, nhìn ngó xung quanh một vòng rồi cũng lén lút châm điếu thuốc của mình.
"Hai người các cậu! Trong lúc đi làm còn dám hút thuốc?", đội trưởng Cao đi tuần đến thấy cảnh đó lập tức quát: "Có biết là hai cậu đang đứng trước cổng, đại biểu cho hình tượng của công ty không?"
Tưởng Chính Đức thấy đội trưởng Cao đến bèn dụi tắt điếu thuốc.
Diệp Tuân lại giống như không có nghe thấy, chẳng những hút tiếp, còn ngẩng đầu nhìn trời, nhả ra một cái vòng khói thật to.
"Nè! Người mới, mau tắt thuốc đi! Cậu không nghe thấy hả?", đội trưởng Cao nổi giận xông tới trước mặt Diệp Tuân, mặt mày âm trầm nói.
Diệp Tuân liếc ông ta một cái hỏi: "Ông đang nói chuyện với tôi đó hả?"
"Cậu đừng có mà giả ngu với tôi, có phải là không muốn làm nữa không?", đội trưởng Cao cau mày nói.
Diệp Tuân ngoáy ngoáy tai nói: "Tôi không có điếc, làm ơn nói nhỏ chút".
Đội trưởng Cao sửng sốt, không ngờ một tên nhân viên mới lại kiêu ngạo như vậy. Ông ta nổi giận quát: "Tôi bảo cậu tắt thuốc đi, có nghe thấy không?"
"Không tắt đấy thì sao? Ông có giỏi thì đuổi tôi đi", Diệp Tuân cười ha ha nói.
Đội trưởng Cao giận tím mặt, hận không thể trực tiếp đánh Diệp Tuân một trận.
Có điều, đây là trước cổng công ty, người đến người đi, nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ta, mà bản thân ông ta cũng sẽ bị phạt nên đành phải nhịn.
"Cậu chờ đó cho tôi!"
Đội trưởng Cao tức tối trừng Diệp Tuân một cái rồi xoay người rời đi. Ông ta trở lại công ty, tìm đến trưởng phòng Tào kể lại tình hình ban nãy.
"Anh Tào, tên nhóc khốn kiếp kia là ai vậy? Ngày đầu tiên đi làm đã ngông cuồng như vậy rồi, sau này biết làm sao?", đội trưởng Cao tức giận nói.
Tào Cương lại hết sức bình tĩnh, trầm ngâm nói: "Tên nhóc kia có chút lai lịch, không thể đuổi việc một cách dễ dàng được. Có điều, chúng ta cũng không thể bỏ qua cho hành động ngang ngược ấy của cậu ta".
Đội trưởng Cao khó hiểu hỏi: "Vậy rốt cuộc phải làm sao giờ?"
Tào Cương như đã có dự định trước nói: "Ông đừng làm liều, làm lớn cũng không hay. Chính ông nghĩ cách tìm vài cơ hội gây khó dễ cậu ta. Tốt nhất là có thể khiến cậu ta chủ động từ chức".
Đó cũng không phải là ý của Tào Cương mà là lệnh của tổng giám đốc Lê.
"Được", đội trưởng Cao gật đầu đáp.
Tuy ông ta là một người thô kệch, nhưng cái việc lén lút hại người này, con nít cũng biết càng đừng nói đến người lớn.
Đội trưởng Cao lập tức đã nghĩ ra được bốn năm cách hại người. Chẳng hạn như, dăm ba bữa lại bảo Diệp Tuân tăng ca không trả lương, hay đổi công tác đi chà toilet, hoặc bảo mấy tay bảo vệ dưới tay mình cô lập cậu ta.
Tóm lại, đội trường Cao hoàn toàn có đủ mọi cách để xử Diệp Tuân.
...
Trước cổng công ty.
Tưởng Chính Đức vô cùng lo lắng nói: "Anh bạn này, anh đó, tính cách nóng như lửa vậy. Đội trưởng Cao chắc chắn là đã đi tìm trưởng phòng Tào méc rồi, công việc của anh có lẽ sẽ không giữ nổi mất".
Diệp Tuân cười: "Yên tâm, tôi không muốn thì chẳng có ai đuổi tôi đi được".
Tưởng Chính Đức sáp đến, nhỏ giọng hỏi: "Anh bạn, có phải là anh có chỗ dựa rất to đúng không?"
Diệp Tuân cười hỏi: "Anh cảm thấy sao?"