“Chuyện thực hư thế nào, chúng tôi cũng không thể nghe theo lời một bên, tất nhiên sẽ phải điều tra rõ ràng. Đừng lảm nhảm nữa, dẫn người đi trước đi!”, Dương Kiệt xụ mặt, vung tay ý bảo đồng nghiệp phía sau tiến lên bắt Diệp Tuân.
Diệp Tuân cũng muốn xem thử đối phương định giở trò gì nên ngoan ngoãn nghe lời lên xe cảnh sát.
Thấy Diệp Tuân bị mang đi, mấy nhân viên bảo vệ đều rất nôn nóng sốt ruột.
Mà đội trưởng Cao trốn trong công ty thấy tình hình như vậy thì lộ ra nụ cười phấn khởi.
“Tốt quá, cái tên chết bầm kia bị tóm rồi!”, đội trưởng Cao vui vẻ giơ nắm đấm.
Cao Minh biết năng lực của anh Tề, Diệp Tuân chắc chắn là bị anh Tề nhờ người gô cổ, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Dù được thả, Diệp Tuân cũng đã có tiền án, muốn trở về đi làm? Đúng là mơ giữa ban ngày!
Nghĩ thế, đội trưởng Cao không kiềm được niềm vui, vội báo tin mừng cho trưởng phòng Tào.
Trưởng phòng Tào vừa nhận được điện thoại của đội trưởng Cao, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi ông ta tới văn phòng tổng giám đốc báo cáo chi tiết sự việc.
“Sếp Lê, trưởng phòng Tào, bảo vệ Diệp Tuân của công ty chúng ta có hiềm nghi đánh nhau đả thương người khác, bị cảnh sát mang đi rồi!”, đội trưởng Cao báo cáo.
Lê Tuyết Vi gật đầu, nhìn Tào Cương nói: “Trưởng phòng Tào, tôi đã nói với ông rồi, bây giờ là xã hội pháp luật thượng tôn, ông nhìn đi, tên Diệp Tuân ỷ mạnh gây chuyện đánh nhau, chẳng phải đã bị bắt rồi sao?”
“Sếp Lê sáng suốt! Công nhân viên như thế thì chúng ta nên sa thải phải không ạ?”, trưởng phòng Tào thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc Lê và đội trưởng Cao chỉ là người thường, không biết việc Diệp Tuân có thể đánh bại anh Tề là chuyện đáng sợ cỡ nào. Nhưng ông ta là người luyện võ, có cảm giác rất rõ.
Nếu bắt Tào Cương trực diện đối đầu Diệp Tuân, ông ta không quá muốn. May mà tên đáng sợ kia đã bị cảnh sát bắt, dù giá trị vũ lực cá nhân cao cỡ nào thì vẫn không thể chống lại lực lượng của cơ quan nhà nước.
Nghe thấy Tào Cương hỏi như thế, Lê Tuyết Vi luôn quyết đoán trước giờ lại không lập tức đưa ra quyết định. Cô ta chuyển động bút trong tay, trầm tư.
Công ty lớn nào sẽ chịu giữ lại một nhân viên có tiền án chứ? Nếu dùng lý do này để nói với mẹ, dù bà ấy thiên vị Diệp Tuân thế nào thì chắc cũng không thể phản bác.
Xem ra Diệp Tuân chắc chắn sẽ bị đuổi cổ nhưng không biết tại sao Lê Tuyết Vi không vui vẻ như mình tưởng.
: Bị bắt
Quan Đình bước ra khỏi sảnh công ty, chuẩn bị gặp khách hàng. Từ xa cô ta bỗng nhìn thấy một nhân viên bảo vệ được đưa vào xe cảnh sát, hình như là Diệp Tuân, vì vậy cô ta liền dừng lại để hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa: "Có chuyện gì vậy?"
“Trưởng phòng Quan, là như vầy”, các đồng nghiệp lập tức xúm lại một chỗ kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Quan Đình cau mày.
Quan Đình biết rất rõ Triệu Phong là người như thế nào, cô ta cũng biết rằng Triệu Phong có mối quan hệ tốt với Dương Kiệt ở phân cục ngoại ô phía Tây.
Rõ ràng, Diệp Tuân đã bị cảnh sát bắt đi vì anh đánh Triệu Phong. Dựa vào mối quan hệ giữa Triệu Phong và Dương Kiệt, Diệp Tuân đã bị đưa đến đồn cảnh sát, cũng không biết anh ta sắp phải chịu đựng những chuyện gì.
Chuyện này đều là do cô ta, cô ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Trưởng phòng Quan, cô có biện pháp gì không? Diệp Tuân bị oan", lão Lý lo lắng nói.
Quan Đình gật đầu, suy nghĩ một chút nói rồi nói: "Để tôi nghĩ cách".
Sau khi nói xong, Quan Đình quay trở lại công ty, đi thẳng lên lầu tìm tổng giám đốc.
Cô ta gõ cửa văn phòng, mới phát hiện trưởng phòng Tào cùng đội trưởng Cao cũng đang ở bên trong.