Cô ấy biết rằng vẻ ngoài của mình thực sự có thể thu hút nhiều đàn ông, nhưng đám người Dương Kiệt này chắc cũng không điên đến nỗi kéo vào đánh nhau ở đây chứ?
“Nếu không tin thì cô có thể hỏi viên cảnh sát này”, Diệp Tuân cười rồi liếc nhìn viên cảnh sát cao gầy nói: “Những gì tôi nói là thật đúng không?”
Mặc dù Diệp Tuân đang nở nụ cười ấm áp nhưng viên cảnh sát cao gầy vẫn rùng mình sợ hãi, anh ta lập tức gật đầu nói: "Vâng, đúng vậy".
Lý Tâm Khiết cau mày hỏi: "Anh ta đã phạm tội gì?"
Viên cảnh sát cao gầy rõ ràng không dám hó hé, thế là anh ta nảy ra một ý, anh ta giả vờ đau đớn ôm bụng rồi vội vàng nói: “Đội trưởng Lý, biên bản ở bên kia, cô đọc trước đi. Tôi đau bụng nên phải đi vệ sinh trước”.
Nói xong viên cảnh sát cao gầy vội vàng chạy ra ngoài như muốn chạy trốn.
Lý Tâm Khiết nhờ đồng nghiệp khiêng đám người Dương Kiệt ra ngoài, sau đó cầm biên bản lên đọc. Cô ngồi ở phía sau văn phòng, lạnh lùng hỏi: "Anh bị bắt vì tội cố ý gây thương tích? Anh có tiền án gì không?"
“Không, tôi là một công dân tốt”, Diệp Tuân cười nói.
"Dối trá!", Lý Tâm Khiết nổi giận: "Anh dám ngồi như vậy ở trong phòng thẩm vấn, nhất định là đang mồm mép. Tôi cảnh cáo anh, ngươi tốt nhất nên thành thật!"
"Lúc cô tức giận trông thật đáng yêu", Diệp Tuân nhìn chằm chằm Lý Tâm Khiết, thấy cô ấy tức giận phập phồng bộ ngực mà chân thành nói.
"Anh đang nhìn cái gì?", Lý Tâm Khiết nghiến răng nói.
Diệp Tuân nói, "Tôi đang nhìn bộ ngực của cô. Nói thật, bộ ngực của cô là bộ ngực lớn nhất mà tôi từng thấy".
“Anh muốn chết!”, Lý Tâm Khiết tức giận đập bàn, cô ấy nhào về phía Diệp Tuân, tựa hồ sắp mất bình tĩnh.
"Này, đừng đánh tôi chứ. Cô không phải cần tự rước lấy nhục", Diệp Tuân ân cần nhắc nhở.
"Muốn chết!"
Lý Tâm Khiết giơ chân lên hung hăng đá Diệp Tuân một cước.
Đường cong của đôi chân đẹp dưới bộ đồng phục trông vô cùng quyến rũ.
Một cước này trông vô cùng sinh động, khiến cho người khác cảm thấy hết sức kinh diễm.
Cú đá của cô ấy không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng uy lực, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ cú đá này đánh gục xuống đất.
Nhưng Diệp Tuân hiển nhiên không phải người bình thường.
Anh thản nhiên đưa tay ra tóm lấy bắp chân cô ấy.
Dù chỉ cách nhau một lớp vải mỏng nhưng Diệp Tuân vẫn cảm nhận được sự đụng chạm tuyệt vời và mềm mại từ làn da của cô ấy đang toát ra.
“Cảm giác tuyệt quá”, Diệp Tuân khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Tên khốn! Buông tay ra!", Lý Tâm Khiết vừa thẹn vừa giận, cô ấy dùng sức giãy dụa, lại phát hiện bản thân không thể giãy nổi ra khỏi tay của Diệp Tuân. Rơi vào đường cùng, cô ấy không thể không sờ vào bán súng bên hông lần nữa, lạnh lùng nói: "Mau buông tay ra!"
Diệp Tuân thở dài nói: "Hình như tôi đã nói với cô rằng tôi ghét nhất bị người khác chĩa súng vào người. Sao cô mau quên quá vậy? Hết lần này đến lần khác cô thử thách sự kiên nhẫn của tôi, cô cho rằng tôi không thể trị được cô hay sao?"
Nghĩ đến nụ cười khát máu lần trước của Diệp Tuân, Lý Tâm Khiết bất giác hoảng sợ, ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh muốn làm gì?"
Diệp Tuân khinh thường cười, không hề để ý tới họng súng màu đen, anh chỉ vươn tay nhanh như chớp, năm ngón tay lướt qua nòng súng.
Không đến ba giây, bỗng có một tiếng cách vang lên, các bộ phận của khẩu súng lục liền rơi xuống đất.
Chuyện này…
Sao có thể nhanh như vậy?
Anh ta đã làm như thế nào?