Tưởng Chính Đức chần chờ một chút rồi nói: "Chắc là có rồi. Không thì sao anh dám ăn nói như vậy với đội trưởng Cao? Còn loại người không có chỗ dựa như tôi, tuy rất gai mắt ông ta, nhưng cũng chỉ đành nhịn. Có điều, nếu anh có chỗ dựa thì sao lại đến đây làm bảo vệ thế?"
Diệp Tuân chỉ cười chứ không giải thích gì, nghiêng người dựa vào tường, ngậm điếu thuốc nhìn những cô nàng công sở xinh đẹp ra ra vào vào.
Hiệu quả và lợi ích của một công ty có được hay không thì sẽ có một chỉ tiêu rõ ràng chính là có nhiều người đẹp hay không.
Hiển nhiên là hiệu quả và lợi ích của công ty quốc tế Toàn Cầu rất tốt, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, Diệp Tuân đã phát hiện ra bốn năm người đẹp khiến người ta mát mắt.
Giờ đang là mùa hè nên các cô đều ăn mặt mát mẻ, gợi cảm, nhìn những đôi chân dài trắng muốt kia, Diệp Tuân không khỏi khẽ cảm thán: "Cuộc sống này, cũng tốt ghê".
Lúc này, có một cô gái mặc sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy đen bó sát, búi tóc thướt tha đi đến.
Cô ta có khuôn mặt ma mị, dáng người quyến rũ chết người, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp hoàn hảo, dằng sau còn có hai cô gái xinh xắn cầm tài liệu đi theo. Xem ra, cô ta là lãnh đạo của công ty, trông cực kỳ có khí thế.
"Anh bạn này, người đẹp kia là ai vậy?", Diệp Tuân chỉ vào người đẹp mặc đồ công sở hỏi.
Tưởng Chính Đức hoảng sợ nói: "Anh nói nhỏ thôi. Cụ Diệp của tôi ơi, kia chính là trưởng phòng Quan đó! Cô ấy là trợ lý tổng giám đốc kiêm trưởng phòng bộ ngoại giao, là người mà tổng giám đốc của chúng ta tin tưởng nhất. Anh tuyệt đối đừng để lại ấn tượng không tốt gì cho cô ấy đó".
Diệp Tuân không thèm để ý nói: "Một người phụ nữ có quyền có thế hay xinh đẹp cỡ nào thì cũng sẽ bị đàn ông chinh phục thôi. Anh sợ cái gì?"
Tưởng Chính Đức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng lén lút nhìn đại sảnh, thấy Quan Đình đã đi xa mới thở phào một hơi: "Anh đúng là cái gì cũng dám nói. Anh bạn này, anh có chỗ dựa nên đương nhiên không sợ, tôi còn phải nuôi gia đình nữa".
Diệp Tuân cười hì hì cởi đồng phục bảo vệ ra đưa cho Tưởng Chính Đức nói: "Anh bạn, không có chuyện gì thì tôi đi ra ngoài dạo tý. Anh cầm quần áo giúp tôi nhé".
"Được", Tưởng Chính Đức vội gật đầu.
Tuy đi làm mà trốn là không đúng, nhưng chưa được một tiếng, Diệp Tuân đã chọc đội trưởng Cao, còn suýt nữa chọc phải trưởng phòng Quan thì quả thật là một tên thích gây chuyện. Tưởng Chính Đức ước gì anh mau rời đi, đỡ phải liên lụy đến mình.
Một lát sau, Diệp Tuân lái một chiếc Cayenne Porsche màu đen từ dưới gara ra, chạy ngang qua cổng còn chào hỏi một tiếng với Tưởng Chính Đức.
"Anh bạn, xe của anh hả?", Tưởng Chính Đức thấy Diệp Tuân ngồi ở tay lái thì không khỏi có chút há hốc mồm.
"Coi như vậy đi. Làm phiền anh đứng gác một mình nhé, cầm bao thuốc hút cho vui mồm này", Diệp Tuân cười, lấy một hộp thuốc lá Trung Hoa ra ném cho Tưởng Chính Đức rồi lái xe hòa vào dòng xẹ cộ trên đường cái.
Trước khi đến công ty, Diệp Tuân từng gặp Hứa Tư một lần, bà ấy không những đưa chìa khóa chiếc Cayenne này cho anh, còn đưa chìa khóa xe Lê Tuyết Vi cho anh.
Tưởng Chính Đức đứng ở cổng công ty nhìn Cayenne lái đi, chậc chậc lấy làm lạ. Anh bạn này lái được Cayenne còn đi làm bảo vệ? Đúng là khó hiểu ghê. Chẳng trách anh ta không coi đội trưởng Cao ra cái đinh gì. Nếu mình mà có thể mua được Cayenne thì cũng sẽ không thèm nhìn sắc mặt đội trưởng Cao mà sống.
Diệp Tuân lái xe trên đường lớn hóng gió, lần đầu tiên đến thành phố Giang Hải, dù sao cũng phải đi làm quen nơi này một chút.
Không phải là giờ cao điểm sáng nên trên đường không có quá nhiều xe, Diệp Tuân với kỹ thuật lái xe thành thạo, cứ lách trái lách phải đánh võng trên đường cùng với con Cayenne.
Chiếc xe mô tô của cảnh sát bên đường đã phát hiện ra một chiếc xe lạng lách đánh võng chạy quá tốc độ trên đường bèn nhanh chóng đuổi theo.
Nhìn thấy cảnh sát đuổi theo mình, Diệp Tuân lại bắt đầu hào hứng hẳn lên.
Anh em hy sinh khiến tinh thần của anh sa sút đi rất nhiều, nghỉ ngơi ổn định tâm trạng ở Mocca North giúp anh trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng cái máu cuồng những thứ kích thích thì không thể nào thay đổi được.
Diệp Tuân bắt đầu xé gió trên con đường phố sầm uất, chiếc Cayenne màu đen như người cá lướt như bay giữa dòng xe cộ.
Thấy đã sắp bỏ rơi chiếc xe của cảnh sát thì không ngờ trước mặt lại có tai nạn xe cộ, đường cũng bị chặn mất.
“Lấy giấy phép điều khiển xe và bằng lái ra đây!”, cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, một nữ cảnh sát dáng người cao gầy nhảy xuống, vẻ mặt tức giận gõ cửa kính xe Diệp Tuân.