• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một trong những cảnh sát cao gầy bắt đầu hỏi Diệp Tuân những thông tin cơ bản như tên, tuổi và nguyên quán.

 

"Tên?"

 

"Diệp Tuân".

 

"Giới tính?"

 

Diệp Tuân cười nói: "Chỉ cần liếc nhìn không phải đã biết rồi sao? Tôi cũng chẳng phải loại ẻo lả".

 

“Nói!”, viên cảnh sát cao gầy lớn tiếng răn đe.

 

“Nam”, Diệp Tuân cười khẽ một tiếng rồi đáp.

 

Một cảnh sát khác chỉ vào Diệp Tuân cảnh cáo: "Nghiêm túc! Không được cợt nhả".

 

Diệp Tuân ngoáy lỗ tai, bình tĩnh hỏi: "Xin hỏi có luật nào quy định không được cười ở đây không?"

 

Dương Khiết đập bàn quát: "Đừng nói nhảm, tuổi?"

 

“24 tuổi”, Diệp Tuân lười biếng nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi cũng không thích nói nhảm, anh có thể vào thẳng vấn đề được không?”

 

"Anh mới là người đang nói nhảm đó!", viên cảnh sát cao gầy cau mày hỏi: "Hôm qua anh đánh bị thương năm người ở cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, hôm nay cậu lại ở chỗ đó và đánh bị thương nặng thêm bảy người. Có chuyện như vậy không?"

 

Diệp Tuân thản nhiên nói: "Chuyện không phải như các người vừa nói. Là do bọn họ ra tay với đồng nghiệp của tôi trước. Tôi chỉ thực hiện đúng chức trách bảo vệ của mình mà thôi".

 

"Thực hiện chức trách của mình mà đánh người ta đến gãy hết xương cốt? Anh không biết những người bị anh đánh đều bị thương rất nặng hay sao? Tội này phải đi tù mọt gông", Dương Kiệt cười nham hiểm nói.

 

"Đúng. Phạt tù không dưới ba năm, nhưng cũng không quá mười năm", Diệp Tuân vẫn bình tĩnh gật đầu: "Nhưng kỳ thật tôi ra tay rất nhẹ, là do bọn họ yếu quá thôi".

 

Diệp Tuân đúng là đã thủ hạ lưu tình.

 

Cũng nhờ có Lý Phi Nhi nhắc nhở anh bình thường tuyệt đối không được tùy tiện giết người, chứ nếu như Triệu Phong cùng anh Tề gặp Diệp Tuân của trước kia thì đã phải chết từ lâu rồi.

 

“Một tên bảo vệ rách mà còn biết luật”, viên cảnh sát cao gầy khinh bỉ lầm bầm, rồi lấy ra một bản biên bản đã được chuẩn bị sẵn ném cho Diệp Tuân, nói: “Ký tên ở cột chữ ký đi!"

 

Diệp Tuân liếc nhìn, không khỏi bật cười nói: "Bảo tôi nhận tội? Bảo tôi bồi thường? Các người mơ đẹp đấy".

 

Dương Kiệt đập bàn giận dữ nói: "Nói năng cẩn thận, anh có biết đây là nơi nào không!"

 

Hai cảnh sát còn lại sốt sắng đứng lên xoa xoa tay, xem ra là muốn xử lý Diệp Tuân ở đây.

 

Diệp Tuân không thèm nhìn đám người này, chỉ quay đầu liếc nhìn màn hình ở góc trần nhà.

 

Nghĩ cũng không cần nghĩ, máy quay đó chắc chắn sẽ chỉ quay lại những hình ảnh bất lợi cho anh, chắc chắn sẽ không quay đầy đủ những chuyện đã xảy ra trong phòng thẩm vấn này, trong nhiều trường hợp sẽ là chuyện máy giám sát bị hỏng hoặc là đĩa cứng bị phá hủy.

 

Diệp Tuân vẫn bình tĩnh, anh lặng lẽ lấy ra một viên kim cương nhỏ trên khóa thắt lưng, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, viên kim cương nhỏ bay ra ngoài cực nhanh.

 

Chỉ với một cái búng nhẹ, camera giám sát ngay lập tức bị đập nát.

 

Đám người Dương Kiệt kinh hãi nhìn xung quanh, nhưng ánh sáng trong phòng thẩm vấn rất mờ nên họ không phát hiện điều gì.

 

"Tiếng gì vậy...", viên cảnh sát cao gầy lẩm bẩm, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt!

 

Chỉ thấy trong chớp mắt thì Diệp Tuân đã nhảy khỏi ghế, gần như ngay lập tức nhảy lên bàn và đấm vào đầu Dương Kiệt.

 

Đầu Dương Kiệt như vừa bị một cây búa lớn đập vào, hắn ta ngã sang một bên, loạng choạng đập đầu xuống đất rồi nằm trên mặt đất không ngừng co giật.

 

Một cảnh sát khác theo bản năng chạm vào thắt lưng của mình, nhưng khi tay anh ta vừa chạm vào báng súng thì chân của Diệp Tuân đã vung lên đá mạnh vào ngực anh ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK