Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chẳng qua chỉ đối mặt với vấn đề của Tư Cận Ngôn, Cẩm Dung thật sự không biết phải trả lời như thế nào, chỉ quay đầu nhìn Hàn Triết, hai người đối mặt nhìn nhau, ngầm nói với nhau.
Rốt cuộc cũng không ai lên tiếng.
Nhưng Tư Cận Ngôn phát hiện manh mối, truy hỏi: “Thiển đâu, lúc này Thiển không phải nên ở cùng với đại ca sao?”
“Cô ấy…”
Cẩm Dung sờ mũi, nói có phần hơi ngượng ngùng: “Cô ấy à…cổ đi với Bạc Dạ, kể cả…đại ca tuyệt vời có nôn ra máu, vào viện rồi.”
“Có nghĩa là sao?”
Lời này của anh có quá nhiều thông tin, Tư Cận Ngôn có hơi khó tiếp thu được, lập tức cau mày, mặt mày căng thẳng, ý thức giơ tay véo vai của Cẩm Dung: ““Cô ấy đi với Bạc Dạ rồi” là ý gì?”
Thật sự mà nói đã quá rõ ràng, chẳng qua chỉ là Tư Cận Ngôn vốn không có cách nào tin được, cũng không có cách nào tiếp nhận.
Cuối cùng trong lòng anh, không ai hiểu rõ tâm tư của Mộ Thiển đối với Mặc Cảnh Thâm như anh.
“Cận Ngôn à, cậu đi hơn nửa năm rồi, nửa năm này xảy ra rất nhiều chuyện.

Cậu đoán không được, nghĩ không thông, cũng dự tính không nổi.

Nhưng thật sự thì Mộ Thiển đã đi với Bạc Dạ rồi.”
Cho dù Tư Cận Ngôn không biết gì, anh cũng dứt khoát giấu kín tình hình thật sự.
Ít đi một người biết, cũng thêm một phần an toàn.
Nếu như một ngày nào đó, Tư Cẩn Ngôn trở nên xúc động, nói chuyện này với Mặc Cảnh Thâm, chỉ sợ mọi nỗ lực của anh từ trước đến đều bị bỏ đi.

“Cậu nói bậy cái gì đó.”
Ban đầu Tư Cận Ngôn hơi sững sờ, sau đó vừa cười vừa đẩy Cẩm Dung, đút hai tay vào túi áo phao dài, dở khóc dở cười, nói: “Đùa giỡn kiểu này thật nhạt nhẽo.”
Ở một nơi xa, mặc dù tắc nghẽn giao thông, nhưng sau đó cũng có thể nhìn thấy trên tivi, anh tận mắt “chứng kiến” hôn lễ thế kỷ của đại ca với Mộ Thiển.
Hôn lễ này thật sự tổ chức cực kỳ xa hoa.
Huống hồ dựa theo hiểu biết của anh về Mộ Thiển, một người phụ nữ yêu sâu đậm đại ca, làm sao có thể bở đi với Bạc Dạ được chứ?
Đại ca thấy Cẩm Dung đang nói giỡn.
Cẩm Dung thản nhiên nhún vai, buông tay, quay đầu nhìn Hàn Triết, nhướn mày nói: “Thì sao, tôi cứ nói, tôi nói với anh ta như thế, anh ta vốn đã không tin rồi.”
“Cận Ngôn, tất cả những điều Cẩm Dung nói đều là sự thật.

Lúc tôi đang đến hiện trường, chính mắt nhìn thấy hai người Mộ Thiển và Bạc Dạ dã rời đi rồi, miệng của ông chủ thở ra máu tươi, sau đó được đưa đi bệnh viện rồi.”
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, điều này không thể là giả được.
Nếu như Tư Cận Ngôn không tin lời của Cẩm Dung, vậy thì anh phải tin lời của Hàn Triết.
Dù gì Hàn Triết là thân tín của Mặc Cảnh Thâm, lời của anh ta vô cùng đáng tin.
“Không thể nào, không thể nào.”
Tư Cận Ngôn lùi về sau mấy bước, trong lòng mặc dù tiếp nhận “sự thật” khó chấp nhận này, nhưng trên miệng vẫn không muốn tin.
Mắt anh nhìn về cửa lớn của phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh, Mặc Cảnh Thâm đang nằm yên lặng trên giường, đang truyền dịch.
Tư Cẩn Ngôn đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, nhìn anh đang trong cơn ngủ mê, không nhịn được hỏi: “Đại ca thật sự đỡ hơn nhiều rồi sao? Nhìn sắc mặt thật sự tốt hơn nhiều rồi.”
Tư Cẩn Ngôn biết Mặc Cảnh Thâm xảy ra chuyện gì, cũng biết anh tiếp nhận trị liệu, nhưng không ngờ hiệu quả rõ rệt như vậy.
Sự thương cảm của anh lại không khiến cho Hàn Triết và Cẩm Dung thấy vui, ngược lại hai người này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nói lời nào.
Bởi vì thân thể của Mặc Cảnh Thâm thật sự là dùng nửa cái mạng của Mộ Thiển đổi lấy về.
Nhưng bây giờ, bọn họ vẫn không thể nói chân tướng sự thật cho Tư Cận Ngôn biết: “vu cáo” Mộ Thiển khiến trong lòng của bọn họ càng thêm day dứt.
“Các anh…làm sao thế?”
Nhận thấy sắc mặt của hai người không tốt, Tư Cẩn Ngôn truy hỏi.
Hai người đến sô pha, bề ngoài vẫn cứ giữ yên lặng, Tư Cẩn Ngôn luôn cảm thấy rất nhiều việc anh không rõ, cho nên lấy điện thoại gọi cho Mộ Thiển.
Đứng trên hành lang, anh nắm chặt điện thoại, Mộ Thiển nhấc máy, lập tức hỏi: “Thiển, anh là Tư Cẩn Ngôn đây.”
“Đàn anh, nghe nói anh trở về rồi?”
Phía bên này của điện thoại, tiếng của Mộ Thiển nghe rất bình thường, dường như không bị gì cả.
“Ừm, anh trở về rồi, đang ở…u u…”
Bởi vì biết Tư Cẩn Ngôn muốn điện thoại với Mộ Thiển, cho nên Cẩm Dung cùng đi ra ngoài, khi nghe anh ta thiếu chút nữa để lộ tình huống của Mặc Cảnh Thâm, lập tức trực tiếp bịt miệng của anh ta lại, lấy điện thoại đi, ngắt máy.

“Cẩm Dung, anh buông tay ra, anh đang làm cái gì vậy?”
Tư Cận Ngôn lập tức cau mày, không hiểu rốt cuộc Cẩm Dung muốn làm gì.
“Anh…anh… Anh không có chuyện thì gọi cho Mộ Thiển làm gì? Tôi nói hết cho anh rồi, Mộ Thiển bây giờ đang ở với Bạc Dạ, bây giờ anh gọi cho Mộ Thiển nhiều như vậy là muốn được sự thương cảm của cô ấy, để cô ấy đến thăm đại ca sao?”
Cẩm Dung trừng mắt nhìn anh mà chất vấn.
Tư Cẩn Ngôn lề mề không nói.
“Tôi kể cho anh nghe, người phụ nữ này là người bội bạc quên ân nghĩa, cô ta biết thân thể ông chủ không khỏe, nên sau khi kết hôn với ông chủ không kiềm chế bản thân, cặp kè với Bạc Dạ, bị ông chủ bắt quả tang tại chỗ!”
Sau khi phẫn nộ một hơi, Cẩm Dung chỉ đành nói “sự thật” cho Tư Cận Ngôn, nói chung là hi vọng anh ta có thể hiểu rõ tình hình, đừng gọi cho Mộ Thiển nữa.
“Không thể nào, anh nói bậy cái gì vậy? Tôi quen biết Mộ Thiển hơn mười năm, cô ấy tuyệt đối sẽ không phải là dạng người đó.”
Tư Cận Ngôn vô cùng tin tưởng phán đoán của bản thân, cũng vô cùng tin tưởng Mộ Thiển, anh biết Mộ Thiển tuyệt đối không thể nào là dạng người như thế được.
“Cái gì mà tuyệt đối không thể? Đại ca và Hàn triết đều có mặt ở hiện trường, còn có thể là giả sao?”
Cẩm Dung hét lên.
Hàn Triết đi ra, đứng sững rồi gật đầu: “Đúng, tôi và ông chủ tận mắt nhìn thấy, sẽ không phải là giả đâu!”
Có Hàn Triết “làm chứng”, cánh môi Tư Cận Ngôn khẽ nhếch lên, tất cả lời muốn nói đến miệng lại nói không ra lời.
Ánh mắt sửng sốt của anh không nhịn được nhìn qua lại trên người của hai người họ, muốn tiếp nhận thông tin bất ngờ này, nhưng bất luận thế nào, anh không tin.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Tôi muốn tìm cô ấy để hỏi cho rõ.”
Giật lại điện thoại từ trong tay của Cẩm Dung, quay người đi.
“Đứng lại!”
Cẩm Dung gào lên một tiếng, đi đen trước mặt Tư Cận Ngôn, chặn đường của anh ta: “Có cái gì mà hỏi? Bây giờ cô ta đã cặp kè với Bạc Dạ rồi, anh nói những điều này thì có tác dụng gì chứ? Ông chủ chưa công khai việc này là suy nghĩ về vấn đề của hai đứa trẻ.

Suy cho cùng Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo cũng đã lớn rồi, nếu như bây giờ đem việc này đi rêu rao khắp nơi, thì hai đứa trẻ biết phải làm sao?

“Đúng vậy, Cẩm Dung nói rất có lý.

Tôi nghĩ ông chủ sẽ có những suy nghĩ như vậy.”
Hai người, người tung kẻ hứng trong rất khổ sở.
Trong tâm vô cùng xin lỗi với Mộ Thiển, cảm thấy thật hổ thẹn.
Rõ ràng là người phụ nữ cứu ông chủ, tự nhiên bị bọn họ không ngừng “biên tập”, nói cô kinh khủng như thế.
“Ông chủ vừa nói, không hi vọng Mộ Thiển biết chuyện anh ấy nhập viện, không hi vọng Mộ Thiển vì lo lắng cho anh ấy mà trở về thăm anh.

Anh có thể đi tìm Mộ Thiển, nhưng nhất định không thể nói ông chủ đang nhập viện.

Việc này liên quan rất lớn đến vấn đề tôn nghiêm của đại ca.

Nếu như Mộ Thiển đến rồi, tôi sợ hai người sẽ lại đánh nhau.”
“Đánh nhau? Bọn họ đã từng đánh nhau sao?”
Tư Cận Ngôn vô cùng kinh ngạc.
Nên biết Mặc Cảnh Thâm từ trước đến nay không đánh phụ nữ, bây giờ Hàn Triết lại nói anh ấy đánh nhau với Mộ Thiển?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK