Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh dậy từ lúc sáng sớm, vừa vào phòng đã thấy Mộ Thiển mở mắt nhìn, rõ ràng là cô đã dậy lâu rồi.

“Vâng.


Mộ Thiển đáp lời.

Bạc Dạ thấy làn da của cô trở nên tái nhợt, nét mặt tiều tụy vì bệnh tật, nhịn không được mà cất tiếng hỏi: “Tôi rất muốn biết, mấy tháng vừa rồi, cứ mỗi tháng bệnh tái phát thì em chịu đựng thế nào vậy?”
Lần này cơn bệnh lại tới, Bạc Dạ trơ mắt nhìn từ đầu đến cuối để thấy được cái cảm giác giãy giụa giữa sống và chết suýt chút nữa là đã cướp cô đi mất rồi.

Song đã mấy tháng trôi qua, làm sao cô che giấu để không cho Mặc Cảnh Thâm phát hiện ra được?
“Thì cứ nói dối lấp liếm cho qua thôi, bởi thế mà càng ngày anh Thâm càng trở nên ngờ vực.

Tôi chỉ đang lo… về sau còn được bao lâu nữa, tôi phải nói dối thế nào nữa mới lừa anh ấy tiếp được.


Cô muốn nói dối, nhưng rồi lại sợ Mặc Cảnh Thâm thông minh quá, chẳng thể nào dối gạt anh nổi.

“Tôi có cách này, nếu em không ngại thì có thể thử một lần.


“Cách gì?”
“Đó là…”
Bạc Dạ ngồi ở đầu giường, thuật lại kế sách trong lòng mình cho Mộ Thiển nghe, nhưng Mộ Thiển lại có đôi phần không bằng lòng.

“Như vậy liệu có ảnh hưởng gì đến anh không?”
“Có cái gì đâu mà sợ ảnh hưởng chứ? Mặc Cảnh Thâm cũng đã biết rồi, có phải là không biết gì đâu.


“Cũng phải nhỉ.


Mộ Thiển than một tiếng, cô chống hai tay trên giường, định bụng đứng dậy, Bạc Dạ thấy thế bèn vội bước đến đỡ lấy cô.

“Cứ kệ tôi.



Cô vội lên tiếng ngăn lại Bạc Dạ, nói: “Muộn nhất là đến tối mai tôi phải trở về, nếu sức khỏe yếu quá thì anh Thâm sẽ nghi ngờ mất.


Vốn là định lên kế hoạch để hôm nay trở về, thế nhưng Mộ Thiển tự xem lại sức khỏe của mình thì vẫn cảm thấy về không nổi.

“Mỗi lần phát bệnh đều nghiêm trọng như thế này, anh ta không nhận ra gì hết à?”
Lần đầu tiên Bạc Dạ cảm thấy Mặc Cảnh Thâm vô dụng như vậy.

Mộ Thiển lắc đầu: “Trước đây sức khỏe tôi không yếu đến thế này, đương nhiên anh ấy không thể nhận ra được.


Thế nhưng cứ mỗi một lần rút máu qua đi, bất kể là lượng máu chẳng hề nhiều nhặn gì, song đó cũng là một sự thiếu hụt trong cơ thể.

Huống chi lượng máu rút ra từ hơn nửa năm trước để cứu Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa kịp khôi phục lại hoàn toàn.

Bạc Dạ nhíu chặt mày, bao nhiêu lời muốn nói ra song mới đến cửa miệng thì cũng chỉ đành nuốt ngược vào.

“Em ngốc quá.


Anh cảm thán.

“Thế còn anh?”
Mộ Thiển ngước mắt lên nhìn anh ta, loạng choạng nhích người dựa trên đầu giường, cười bảo: “Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, chẳng ai nói được ai hết.


“Chắc là kiếp trước tôi nợ em nhiều lắm, hoặc là có bát tự xung khắc với em đấy.


Thấy sắc mặt Mộ Thiển tốt hơn nhiều, Bạc Dạ nói một câu bông đùa hiếm hoi.

Mộ Thiểu nở nụ cười: “Nói sao thì nói, thật sự cảm ơn anh.


Nói rồi, sắc mặt cô chợt trở nên nghiêm túc, cũng thu lại nụ cười, bảo “Bạc Dạ, tôi đã nợ anh nhiều lắm rồi, ngày sau nếu có việc cần, anh cứ việc mở lời, tôi sẽ không bao giờ từ chối anh.



“À, vậy à? Thế nếu…”
“Ngoại trừ chuyện tình cảm.


Dường như cô biết Bạc Dạ định nói gì thế nên mới trực tiếp ngắt lời anh.

Lúc này Bạc Dạ lại chẳng hề tức giận, trong nụ cười có sự bất đắc dĩ xen lẫn với sự cưng chiều: “Em thông minh quá, đúng là khiến tôi phải bó tay rồi.


“Em nằm đi, tôi đi nấu cơm cho em.


Bạc Dạ dặn dò một câu rồi quay người đi ra phòng bếp.

Anh ta đi phòng bếp, Mộ Thiển với tay cầm di động xem ngày, đã mấy ngày trôi qua, người cô tuy rằng vẫn còn rất đau, khắp mình mẩy vẫn còn ê ẩm song ít ra là vẫn có thể di chuyển đây đó được.

Thấy Mặc Cảnh Thâm chẳng hề nhắn lấy một cái tin vào điện thoại, trong lòng cô bất chợt có cảm giác mất mát.

“Anh dậy chưa, đang làm gì vậy?”
Mộ Thiển gõ một đoạn tin rồi nhấn gửi đi.

Tiếp đó lại gõ thêm vài dòng nữa: “Tự dưng có việc vội, sáng mai em về Hải Thành rồi sẽ sang Los Angeles với cả nhà liền.


Đặt di động xuống, Mộ Thiển cầm quần áo mà Bạc Dạ xếp ra giúp cô đi vào trong nhà tắm vừa tắm vừa gội đầu.

Đến khi cô thay quần áo xong, cũng sấy khô tóc thì Bạc Dạ cũng đã nấu xong bữa sáng.

Mộ Thiển quấn chiếc áo len dạ đi ra phòng khách, trông thấy bàn đồ ăn phong phú thì không kìm lòng được mà phải bật ngón tay cái khen ngợi: “Giỏi ghê, các anh đều biết nấu cơm cả.


Sao mà cô lại chẳng biết bếp núc gì hết nhỉ?
“Sắc mặt tốt hơn rồi, cũng khôi phục được chút rồi đấy.

Giờ em cảm thấy thế nào?”
Bạc Dạ cầm bát múc cháo cho Mộ Thiển, đặt bát ngay trước mặt cô, quan tâm hỏi.


“Ở nhà nghỉ ngơi một ngày thì chắc là sẽ khỏe lại ngay thôi.


Vì cố gắng để sức khỏe mau chóng phục hồi nên bữa sáng Mộ Thiển ăn rất nhiều, tiếp đó thì cô ngồi chung với Bạc Dạ ở hành lang một lát để ngắm tuyết.

Giữa trưa Bạc Dạ lại tỉ mỉ chuẩn bị bữa cơm, Mộ Thiển thì vẫn ăn khỏe như ban sáng, bữa tối cũng y vậy.

Buổi tối ngày hôm ấy, sau khi cơm nước xong xuôi Mộ Thiển nói chuyện qua lại một lúc với Bạc Dạ rồi chuẩn bị đi nghỉ ngơi khi còn sớm.

Cô thiếp đi vào giấc ngủ, song Bạc Dạ thì lại không hề có chút buồn ngủ nào, anh ngồi trong phòng ngủ ngắm nhìn Mộ Thiển, cứ thế ngồi suốt cả một đêm ròng.

Anh nghiền ngẫm khoảng thời gian được ở bên cạnh cô, mỗi một giây một phút với anh đều là sự hưởng thụ và hạnh phúc đầy tràn.

Ngày tiếp theo, Bạc Dạ lại chuẩn bị bữa sáng cho Mộ Thiển, cơm nước xong thì anh chờ Mộ Thiển về lại khách sạn Ngự Cảnh, xách hành lý ra thẳng sân bay.

“Cần thiết thì nhớ phải gọi điện thoại cho tôi.

Nhớ rõ, tôi sẽ luôn ở bên em, giúp em bảo vệ bí mật.


Mộ Thiển xuống xe, kéo hành lý chuẩn bị rời đi.

Bạc Dạ nói với cô một câu như vậy.

Mộ Thiển mím môi, cô đánh một lớp trang điểm nhẹ, thoa má hồng, cả người trông ngời ngời sức sống, hoàn toàn chẳng thể nhìn ra được chút bệnh tật nào ở cô.

Che giấu rất kỹ càng.

Cô đứng đối diện với Dạ Bạc, cúi lưng chín mươi độ làm lễ với anh ta: “Bạc Dạ, cảm ơn anh.


“Đừng như vậy.


Bạc Dạ vội vươn tay giữ lấy tay cô để kéo người thẳng dậy: “Tôi không thích giữa em và tôi mà lại xa cách như thế.


“Ừm, thế trước cứ chúc anh năm mới vui vẻ, chúng ta… hẹn gặp lại.


Mộ Thiển đứng trước mặt anh, vươn tay ôm chầm lấy Dạ Bạc.


Chính ra thì, cô không muốn thân mật như vậy với Dạ Bạc.

Song trong thoáng khóe mắt liếc ngang, cô phát hiện có người đang chụp ảnh, bởi vậy mới càng tỏ vẻ thân thiết hơn nữa với Dạ Bạc, thậm chí còn kề sát hôn lên má anh ta một cái, cũng nhếch miệng cười, nói khẽ bên tai anh: “Đừng động đậy, có người đang theo dõi tôi.


Buông anh ta ra, Mộ Thiển nghiêng đầu cười tươi tắn, vẫy tay chào: “Vậy tôi đi đây.


“Đi đi, tạm biệt.


Bạc Dạ cố ý nói to lên, tiếp đó thì hạ giọng xuống nói nhỏ: “Chú ý chăm sóc bản thân, nếu cần thì gọi điện thoại cho tôi.


Anh lại lặp lại lần nữa.

“Được rồi, tôi biết rồi, sao mà dông dài thế cơ.


Mộ Thiển kéo hành lý xoay bước rời đi.

Dưới chân cô là đôi giày cao gót, mỗi bước đi đều hoạt bát như lướt trên gió, mái tóc tung bay theo nhịp bước chân, tràn đầy sức sống.

Cho dù sức khỏe của Mộ Thiển đang rất yếu song mỗi một bước tiếp theo đều đang thử thách sức chịu đựng của cô, cô nhất định phải vững vàng bước tiếp thật hiên ngang.

Ngồi lên máy bay, Mộ Thiển rút điện thoại ra, vẫn không hề có dòng tin nhắn nào từ phía Mặc Cảnh Thâm cả, cô lại gửi liền mấy tin nhắn cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng dòng tin cuối cùng lại là…
“Em gửi liền mấy tin nhắn cho anh mà chẳng thấy anh trả lời, mới nãy mới nhớ ra là anh đang ở nước ngoài, múi giờ của chúng mình khác nhau.

Ha ha ha, em ngố quá nhỉ…”
Đoạn tin nhắn này là Mộ Thiển cố ý viết như vậy để tự gỡ gạc lại cho mình.

Cô không biết từ Hải Thảnh ra đến nước ngoài gặp mặt Mặc Cảnh Thâm rồi thì sẽ phải đối diện nhau như thế nào, những mà giờ đây cô đang mệt mỏi lắm, cô chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi.

Sau khi lên máy bay cô cứ ngủ mãi vậy, đến tận khi máy bay hạ cánh mới dậy được.

Đến Hải Thành đã là một giờ chiều, cô với một chiếc xe rồi đi thẳng đến biệt thự.

Một tiếng sau, xe đi đến trước cổng biệt thự.

Đứng ở ngoài biệt thự, ngắm nhìn ngôi nhà thân thuộc, Mộ Thiển cảm thấy sự thư thái và an bình mà từ trước đến nay cô chưa từng cảm nhận được.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK