Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hành lang ngôi nhà cổ của gia đình họ Mặc khá dài, phòng ở của ông cụ Mặc ở vị trí rất sâu.

Dọc theo đường đi Mặc Quân Dư cảm thấy có chút nhàm chán, anh ta lại tiến đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.

“Anh, trong công ty có rất nhiều tin đồn, nói rằng anh giết chú bảy.

Em không hỏi gì khác, chỉ muốn biết, chú ấy có quay lại không?”
Mặc Quân Dư làm việc trong tập đoàn Mặc thị, còn Mặc Cảnh Thâm là tổng giám đốc, anh ta dành cả ngày để thư giãn.

Khi trở thành cấp trên của Mặc Viên, anh ta cũng thực sự gặp khó khăn.

Nếu Mặc Viên thật sự không thể trở về, anh ta cũng yên tâm.

Tên có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, hãm hại chị dâu cùng anh trai, chết cũng là xứng đáng.

“Làm việc cho tốt.


Mặc Cảnh Thâm ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí lãnh đạm.

Mặc Quân Dư bất lực đảo mắt, nhìn về phía Mộ Thiển để cầu cứu, Mộ Thiển chỉ có thể lộ ra vẻ bất lực.

Những gì Mặc Cảnh Thâm nói rất rõ ràng.

Tập trung làm việc, bớt lo chuyện bao đồng.

Khi nhóm người tới phòng của ông cụ, trời vẫn rét lạnh, cơ thể ông cụ có thân nhiệt rất cao, nên luôn ở gian phòng mát nhất trong nhà cũ.

Đối với những người cơ thể suy yếu, căn phòng này có thể so sánh với một kho lạnh.

Mộ Thiển vừa bước vào, cả người run lên sau cổ, tóc gáy dựng đứng.


“Quản gia, mang áo khoác cho thiếu phu nhân.


Mặc Cảnh Thâm cảm giác được, lập tức nắm lấy hai bàn tay của cô, chỉ thấy trên mặt cô không có một chút huyết sắc, môi tái nhợt.

Người hầu ngay lập tức mang áo khoác đến cho Mộ Thiển, khi cô mặc áo khoác vào lúc này mới cảm giác cả người sống lại.

“Nghiên Nghiên, Tiểu Bảo, có lạnh không?”
Mộ Thiển ngay lập tức nhìn vào hai đứa trẻ, nhưng hai đứa bé đồng thời lắc đầu.

“Mộ Thiển đúng là yếu ớt thật, vào phòng ông như vậy liền cảm thấy không thoải mái, bằng không đi ra ngoài đi?”
Trầm Thu Lan lại bất mãn mà mở miệng, sức khỏe của bà ta cũng không tốt, bước vào phòng ông cụ cũng khó chịu, nhưng Mặc Văn Trác chẳng khác nào người chết, không nói một tiếng.

Bản thân bà ta cũng hiểu được, ông cụ vừa mới đi, cũng phải đi qua, không cần phải… Ở lại lâu trong này.

Kết quả là, Mặc Cảnh Thâm sai người lấy áo khoác, hơn nữa Mộ Thiển còn thản nhiên mặc vào, so sánh hai người, xem ra vừa rồi bà ta khẳng định, giống như một kẻ ngốc vậy.

Khiến cho bà ta một khắc cũng nhịn không được, trực tiếp mở miệng chế giễu.

Lưu Mỹ Di quay đầu nhìn về phía Mộ Thiển, trong lòng đối với sự yếu ớt của Mộ Thiển cũng có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy đôi môi tái nhợt và gò má không còn chút huyết sắc nào của cô, sự bất mãn trong lòng lập tức biến mất.

“Mộ Thiển nên chú ý đến cơ thể của mình nhiều hơn.


Mộ Thiển gật đầu.

“Cảm ơn mẹ, con biết rồi.


Cô chính là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một câu dư thừa cũng không nói, chỉ mong cảnh tượng trước mắt trôi qua càng sớm càng tốt, cô lạnh đến mức không muốn nói chuyện.


“Thím năm, để bố an tâm đi cho thoải mái, đừng làm phiền ở đây.


Lưu Mỹ Di lấy danh nghĩa chị dâu cả, nhẹ giọng răn dạy Trầm Thu Lan một câu.

Vẻ mặt tức giận của Trầm Thu Lan đột nhiên quay sang một bên, đi lên phía trước một bước rồi từ từ mà trả lời lại một cách đầy mỉa mai.

Con gái bà ta vẫn luôn đi sát bên người, dùng sức ôm lấy tay bà ta, không ngừng thì thầm vào tai, lúc này mới có thể ngăn Trầm Thu Lan lại.

“Hừ, chị dâu thật lợi hại.


Trầm Thu Lan người vừa rồi bị dạy bảo, cố gắng đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt nhìn theo Lưu Mỹ Di, từng người một, Mặc Tiêu Tiêu, Mặc Quân Dư, Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển, bà ta sẽ không bỏ qua.

Sau khi nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, trong miệng nói thầm cái gì, không ai nghe rõ.

“Bên cạnh thím năm là ai?”
Mặc Văn Trác không thể ngăn được Trầm Thu Lan, nhưng lại bị cô gái này thuyết phục chỉ trong vài lời?
Cô gái này không đơn giản.

“Mặc Khanh Vân, con gái nuôi của chú Năm, tôi nghe tính cách của cô ấy không tồi.


Trong lời nói của Mặc Tiêu Tiêu đầy ẩn ý.

Nghe nói
Mộ Thiển gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Ông cụ Mặc đang nằm trên giường, trên người là một tấm áo liệm, khuôn mặt dường như đã được người ta trang điểm qua, thoạt nhìn cũng không khác gương mặt khi ông cụ còn sống là mấy.


Tuy nhiên, những ai biết được câu chuyện bên trong đều hiểu rằng chuyện này chỉ muốn cho người ngoài xem.

Nhưng tình trạng khi chết thực sự của ông cụ, phỏng chừng có chút khiến người ta sợ hãi.

Tất cả mọi người đang đứng bên giường, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, hốc mắt ửng đỏ nhìn về phía ông cụ.

Ngay cả Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đều vô cùng yên lặng, Tiểu Bảo trầm mặc không nói, yên lặng nhìn ông cụ Mặc.

Bản thân Nghiên Nghiên cũng là con gái, ông cụ Mặc cũng không thích cô bé lắm, hơn nữa ông cụ Mặc còn gây khó dễ cho Mộ Thiển, Nghiên Nghiên cũng không có chút cảm tình đối với ông cụ, hiện tại cũng chỉ cảm thấy như một người xa lạ, nhìn một cái.

“Ba, sao ba lại ra đi sớm như vậy, ba cũng không an bài một chút với chúng con, bây giờ ba đi rồi, chúng con biết phải làm sao?”
Ngoài dự đoán của mọi người, Trầm Thu Lan thương tâm khóc than.

Hiện trường áp lực khắc chế bi thương, bị bà ta nháo thành như vậy, có vẻ có chút buồn cười.

“Thím năm, ông nội đi rồi, thím để ông cụ an tâm ra đi không tốt sao?”
Mặc Quân Dư có chút nhìn không nổi, một người đã chết còn cáo trạng, đây là muốn làm gì?
“Có chuyện gì với cậu? Như thế nào? Ông cụ vừa mới chết, các người ở đại phòng đã nghĩ muốn khi dễ chúng tôi như thế nào rồi đúng không?”
Trên mặt Trầm Thu Lan đều là nước mặt, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới chuyện bà ta cãi nhau, trưng ra bộ dạng hung hãn dữ tợn, khiến tất cả mọi người khi nhìn vào khó có thể chịu được.

“Chú năm, để cho ba an tâm ra đi.


Lưu Mỹ Di nén cơn tức giận trong lòng, gằn từng tiếng nhắc nhở Mặc Văn Trác.

Mặc Văn Trác lúc này giống như người trong mộng vừa mới tỉnh, hốc mắt đỏ bừng, lộ ra bộ dạng bi thương muốn chết, mờ mịt nhìn xung quanh, đến khi Mặc Vân Kính ở bên cạnh nhắc nhở mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Thu Lan, đừng gây sự nữa.


Đơn giản chỉ là một lời nói lớn tiếng, như thế nào có thể áp chế được Trầm Thu Lan.

Trầm Thu Lan lập tức liền khóc thét lên.

“Tại sao ông lại vô dụng như vậy? Người ta là con ruột của ba, ông cũng là con ruột của ba, tại sao con ruột không được bằng con nuôi? Lúc còn sống đã không được ba coi trọng, một phần trong công ty cũng không có, nay ba đi rồi, không phải đến đường sống cũng bị người ta chặt đứt sao?”
Sau khi nghe xong những lời Trầm Thu Lan, sắc mặt của mọi người một chút cũng không thay đổi.


Không cần nghĩ cũng biết, hành vi của Trầm Thu Lan muốn nhắm vào người nào, chính là Mặc Cảnh Thâm chứ không phải ai khác.

“Đi thôi.

” Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng phun ra hai chữ, xoay người dẫn đầu rời đi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông cụ Mặc, Trầm Thu Lan bắt đầu gây chuyện, ở lại làm loạn trước mặt người đã chết, vừa nói ra đã khiến người ta cười.

Mặc Cảnh Thâm dẫn đầu rời đi, Lưu Mỹ Di dẫn đám người Mặc Quân Dư theo sát bên cạnh, sau đó Mặc Vân Kính cũng đi theo phía sau.

Lúc này chỉ còn lại một nhà ba người Mặc Văn Trác, trên mặt Trầm Thu Lan vẫn còn nước mắt.

Vở kịch chưa kết thúc, khán giả đã bước đi.

Trầm Thu Lan tức giận dậm chân.

“Thật quá đáng, đại phòng khinh người quá đáng.


Mặc Văn Trác ánh mắt mờ mịt, nhìn chằm chằm cửa không có ai, vẻ mặt lập tức thay đổi không biết đang suy nghĩ gì.

“Được rồi, còn chưa đủ xấu hổ sao?”
Mặc Văn Trác lớn tiếng mắng, quay đầu nhìn cha mình nằm ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhìn chằm chằm một lát, sau đó xoay người sải bước rời đi.

“Tôi đây là vì ai?”
Trầm Thu Lan đột nhiên bị mắng, vừa tức giận vừa khóc.

“Mẹ đừng khóc, bố không cố ý, con biết bố phải chịu áp lực rất lớn.


Mặc Khanh Vân nhu thuận như lúc còn nhỏ, một bên thanh lệ động lòng người, vội vàng tiến lên đỡ Trầm Thu Lan, khuyên giải an ủi nói.

“Chỉ có con là quan tâm, ở bên cạnh mẹ.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK