Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nếu không phải vậy thì cô còn có thể chờ đến bây giờ sao?
Bạc Dạ cho một miếng cơm vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, đôi mắt phượng liếc nhìn Mộ Thiển, dường như đang chờ cô đồng ý.
“Không được!”
Cô gái nhỏ quả quyết từ chối.
“Cố Khinh Nhiễm, tôi lặp lại lần nữa, chuyện của tôi, anh đừng nên nhúng tay hỏi đến.

Nếu không đừng trách tôi trở mặt với anh.”
Cô trầm mặt cảnh cáo.
Gần đây ở chung một thời gian, anh ta vất vả lắm mới làm dịu được quan hệ với Mộ Thiển, nếu như chỉ bởi vì chuyện Bạc Dạ mà anh ta bị Mộ Thiển kéo vào sổ đen thì thật là không xứng mà.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi không dám tiếp tục lên tiếng.
Sau khi cơm nước xong xuôi, qua một lúc thì An Nhiên tỉnh lại.
Mộ Thiển hỏi: “Sao rồi, có khó chịu ở đâu không, chị gọi bác sĩ cho em nhé?”
An Nhiên đau đến thở dốc, cô ấy đưa tay sờ băng gạc trên đầu mình: “Không sao đâu, chỗ này hơi đau thôi.”
“Xin lỗi, hôm nay chị không bảo vệ tốt cho em.”
Cô ngồi bên giường, thở dài: “Đoạn thời gian này em cứ nằm viện quan sát, có cần gì cứ nói với chị.”
“Tổng giám đốc Mộ, thật sự không sao mà, không cần đâu.”
“Cái gì mà không cần, công ty sẽ làm tất cả những gì có thể, đừng tự gánh chịu một mình.

Em nằm nghỉ ngơi chút đi, chị đi mua cơm trưa cho em.”
Tuy rằng bị thương ở đầu thì không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng cô vẫn lo lắng não bị chấn động dẫn theo một loạt di chứng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Mộ.”
An Nhiên vô cùng cảm động.

Mộ Thiển lắc đầu: “Không cần khách sáo, tí nữa chị sẽ sắp xếp người qua đây chăm sóc cho em.”

Sắp xếp xong chuyện ở bệnh viện, Mộ Thiển cũng thay An Nhiên tìm hộ lý chăm sóc, lúc này cô mới yên tâm rời khỏi bệnh viện.
“Đi đâu?”
Ngồi ở trong xe, Bạc Dạ đưa mắt nhìn cô.
“Còn đi đâu được đây, công ty đã loạn như cào cào, tuy Cố Khinh Nhiễm đã chạy về công ty xử lý nhưng đương nhiên tôi cũng phải đi qua nhìn một chút.

Không thì ông cụ Cố cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Hiện tại Mộ Thiển cực kỳ kiêng kỵ ông cụ Cố.
“Được rồi, lần trước nói anh tìm vài người điều tra chuyện nhà họ Cố cho tôi, tiến triển thế nào rồi?”
“Người đã phái đi rồi nhưng chuyện có chút phức tạp, thời gian qua lâu rồi nên cũng không phải ngày một ngày hai có thể điều tra ra được.”
Bạc Dạ nói xong lại nói thêm: “Tôi nói này loại chuyện này hẳn em nên tìm Dật Phong, anh ta càng am hiểu về điều tra hơn tôi.

Cho dù các phương diện năng lực cũng mạnh hơn so với nhóm thủ hạ của tôi.”
Anh ta nói một cái công tâm, cũng không phải là không muốn giúp Mộ Thiển.
Đương nhiên Mộ Thiển cũng không làm như anh ta nghĩ: “Nói cũng đúng.

Thế nhưng bây giờ tôi đang ở trên đầu sóng ngọn gió nên không thể dùng Dật Phong.

Đạo lý cây to đón gió lớn hẳn là anh hiểu hơn tôi.”
“Ừ, cũng đúng.”
Bạc Dạ vừa lái xe vừa bật nhạc nghe, tâm trạng tồi tệ của cô cũng dần giảm bớt.
Mộ Thiển muốn xem một chút tình hình tin tức xem thế nào nên cô cầm di động lên mở tin tức ra.

Kết quả một tiêu đề bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Bạc Dạ của tập đoàn Thịnh Trì và Mộ Thiển cháu gái của Cố Thị bị lộ việc đính hôn.”
Mộ Thiển: “?”
Cô cầm điện thoại gọi điện ngay cho Cố Khinh Nhiễm trong cơn giận dữ, sau khi đầu bên kia nghe máy, cô trực tiếp mắng: “Cố Khinh Nhiễm, anh có bệnh à, tôi đã luôn nói anh đừng can thiệp vào chuyện của tôi, thế mà anh trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, có ý gì?”
“Thiển à, em nghe anh nói đã, chuyện này thực sự theo anh không liên quan đến anh mà, anh…”
“Không liên quan đến anh thì có liên quan đến ai, anh đừng nói với tôi là ông cụ Cố…”
Cô hãy dừng một chút, cau mày: “Ý của anh là việc này do ông cụ Cố làm?”
Nghĩ như vậy thì ngược lại cũng có khả năng lắm.
Nhưng chuyện của mình bị người khác một tay điều khiển làm cô khó tránh khỏi tức giận.
“Ông cụ bây giờ đang ở đâu?”
Từ sau khi trở về đến giờ, Mộ Thiển không gặp ông cụ, không ngờ là ông lại có thể làm ra chuyện hèn hạ ở sau lưng cô như vậy.
Ngấm ngầm mưu tính cô chỉ để củng cố vững chắc vị trí hiện tại của nhà họ Cố.
“Biệt viện của nhà họ Cố.”
“Biết rồi.”
Sau khi dập máy, Mộ Thiển siết chặt điện thoại trong tay, nhìn Bạc Dạ, cô cảm thấy khó có thể mở miệng, không biết nên nói những lời này ra như thế nào.
“Làm sao vậy?”
Dường như Bạc Dạ cảm thấy cô có lời khó nói nên lúc này anh mở lời hỏi.
“Cái đó…”
Cô muốn nói lại thôi, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi như cánh hoa, dường như đang suy nghĩ nên giải thích với anh ta như thế nào.
“Em muốn nói chuyện trên báo à?”
Bạc Dạ thấy cô không biết phải mở miệng thế nào thì chủ động nói ra.

“Anh biết?”
Mộ Thiển hơi ngoài ý muốn, cô còn tưởng rằng Bạc Dạ không biết tí gì.
Không ngờ anh ta lại biết hết chẳng qua là không nói ra mà thôi.
“Lúc ở bệnh viện tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng thấy em đang nói chuyện phiếm với An Nhiên nên cũng không nói với em.”
Anh ta thong dong bình tĩnh, giống như không có chút tức giận nào với chuyện này.
Mộ Thiển nhíu mày nhìn anh ta: “Anh không tức giận?”
Người đàn ông một tay khoác lên cửa sổ xe, một tay cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, thỉnh thoảng xoay vô lăng.
“Có gì mà phải tức giận?”
Hoàn toàn không có lý do tức giận, dĩ nhiên là không cần phải tức giận.
Mộ Thiển: “…”
Cô xoắn xoắn lọn tóc, có chút không hiểu nổi đầu óc của Bạch Dạ.
“Ông cụ đơn phương công bố tin này, anh hoàn toàn có thể đứng ra bác bỏ.

Nếu không thì sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty của anh, cha anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Hiện tại tập đoàn Freyer vướng vào chuyện đồ mỹ phẩm có vấn đề, không chỉ sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu của công ty tôi, mà có lẽ còn mang đến ảnh hưởng không nhỏ với công ty của anh.

Anh đã hiểu chưa?”
Mộ Thiển nói rõ thế cục ra cho Bạc Dạ nghe.
Thật ra cô biết rõ, cô cũng biết Bạc Dạ cũng rất rõ tình hình.
Nhưng anh ta lại không thèm để ý chút nào.
Thật là làm cho cô đau cả đầu.
“Em quá coi thường tập đoàn Thịnh Trì rồi.

Hơn nữa công ty của tôi hợp tác với Đường Tứ, có thể có ảnh hưởng gì chứ? Em cứ xử lý cho tốt chuyện của công ty em là được.


Chuyện này em không cần lo đâu.”
Bạc Dạ không chỉ không tức giận mà còn an ủi ngược lại Mộ Thiển.
Đây mới là điều làm cho Mộ Thiển nói không lên lời.
Cô thực sự nghĩ Bạc Dạ hồ đồ, đầu óc có vấn đề.
“Nếu không thì tôi ra thông cáo thanh minh phủ nhận quan hệ của chúng ta?”
Cô hỏi ý kiến của Bạc Dạ.
Dù sao nếu như cô là người thanh minh thì theo người ta đó là cô chê Bạc Dạ.
Người ngoài dĩ nhiên cho rằng Mộ Thiển nghĩ Bạc Dạ không xứng với cô nên cô mới đứng ra phủ nhận.
“Bạc Dạ, tôi đang nói với anh đó, anh có nghe không hả? Bây giờ danh tiếng của tôi vốn đã không ra gì, căn bản sẽ không sao cả.

Cho nên vẫn là anh đi thanh minh đi.

Như thế…Ôi chao, ô, anh đỗ xe làm gì?”
Cô còn chưa nói xong thì Bạc Dạ đã lập tức đỗ xe vào ven đường.
Anh nghiêng người nhìn Mộ Thiển, trên khuôn mặt đẹp trai lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Em là đang lo Mặc Cảnh Thâm sẽ ghen?”
Càng nghĩ thì càng thấy cũng chỉ có lý do như vậy mới làm cho Mộ Thiển nghĩ mọi cách làm sáng tỏ quan hệ.
“Hả? Mặc Cảnh Thâm gì cơ, bây giờ tôi đang nói vấn đề giữa chúng ta mà, Mặc Cảnh Thâm thì liên quan gì.

Bạc Dạ, tôi biết anh tốt với tôi nhưng tôi không hi vọng anh phải hy sinh lớn như vậy vì tôi.”
“Tôi đồng ý!”
Mộ Thiển: “…”
Cô ngây ra nhìn anh ta một chút rồi thở dài: “Bỏ đi, tôi lười nói tiếp với anh.

Đưa tôi về công ty đi.”
Bạc Dạ đưa tay đặt lên chỗ dựa lưng ở ghế xe của cô: “Mộ Thiển, là em quá cẩn thận chặt chẽ.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK