Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạc Dạ ôm Mộ Thiển, cảm nhận được sự ấm áp của cô.

Ngay lúc ngước mắt lên, qua lớp kính vuông trong suốt trên cánh cửa phòng, anh chợt thấy một gương mặt quen thuộc.

Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua.

Anh chớp mắt và nhìn kỹ hơn, bây giờ lại thấy rằng không có gì cả.

Có lẽ … anh đã nhầm.

Cùng lúc đó, một người bước ra khỏi quán bar, lên xe, ngồi ở phía sau xe, im lặng.

“Ông chủ, cô Mộ Thiển có ở trong đó không?”
Hàn Triết nhìn Mặc Cảnh Thâm ngồi phía sau qua kính chiếu hậu hỏi tình hình.

“Quay về đi.” Mặc Cảnh Thâm dựa vào ghế xe, yếu ớt ra lệnh.

Cảnh tượng vừa rồi cứ dội về trong tâm trí anh, không phải đau lòng mà là rất buồn.

Một lúc sau, anh cong môi cười.

Vậy là tốt rồi.

Mọi thứ đều ổn.


Đêm nay, nhiều người đã thức trắng đêm.

Nhưng Mộ Thiển, người vốn dĩ thường xuyên bị mất ngủ, hôm nay lại ngủ rất sâu, tất cả là do uống rượu.

Cô dậy sớm.

Đầu óc vẫn có chút lơ mơ.


Cô từ từ mở mắt, liền nhận ra mình đã trở về nhà.

Mộ Thiển đứng dậy và ngồi trên giường, nhớ lại hình như hôm qua cô cùng Bạc Dạ đã uống quá nhiều trong quán bar, và anh đã đưa cô về.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, không nói gì, không làm gì, chỉ yên lặng ngồi đó.

Thời gian trôi qua từng phút.

Mộ Thiển không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu, mãi đến khi có người gõ cửa phòng,
cô mới tỉnh lại, đứng dậy thu dọn, đi tới mở cửa phòng.

Bạc Dạ đứng bên ngoài dựa vào khung cửa cười nói: “Cô gái ơi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em không dậy thì chết đói.

Em để tôi ở nhà mà em không dậy nấu cơm cho anh à?”
“Phương Nhu không có ở đó sao?”
“Phương Nhu đã đến công ty luật YY vào sáng sớm, bây giờ đang làm việc.”
“Vậy thì anh không biết tự nấu à? Em để anh ở đây, không bắt anh trả tiền thuê nhà, còn phải nấu cơm cho anh hay sao?”
Mộ Thiển nhướng mày nhìn anh, trở lại trạng thái tự nhiên như thường lệ.

Hai người rất hiểu nhau vì vậy không ai nhắc đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Dường như không hề có chuyện gì xảy ra cả.

“Ai chà, nếu thế thì hôm nay để anh nấu cơm cho em ăn, cho em thưởng thức tài nghệ nấu nướng của anh, thế nào?”
“Anh nấu được thật chứ?”
“Tất nhiên rồi, có điều anh không nấu thường xuyên mà thôi.”
“Được rồi, trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu rồi đấy.

Anh cứ làm đi, em đi rửa mặt rồi đi tắm.”
Bạc Dạ nhanh nhẹn gật đầu, lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.

Mộ Thiển vào phòng tắm, xả nước nóng rồi ngâm mình trong bồn tắm.

Cô cố gắng để bản thân trống rỗng và đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng thực tế là một khi có một số sự việc xảy ra, chúng ta không có khả năng để quên chúng đi.

Một lúc lâu sau, cô bỗng ngửi thấy một mùi khen khét.

Mộ Thiển mở mắt ngay lập tức, cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy khỏi bồn tắm.

“Cốc cốc”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa kịch liệt, Mộ Thiển lập tức nói: “Vào đi, không cần gõ cửa.”
Cô buộc chặt áo choàng và đi ra ngoài, ngay sau đó cô liền ngửi thấy một mùi khét rất rõ ràng.

Vừa mở cửa đã thấy Bạc Dạ đứng bên ngoài với khuôn mặt như tro tàn, anh lo lắng kéo tay Mộ Thiển: “Chết tiệt, cháy rồi.

Mau chạy thôi Mộ Thiển.”
“Cháy?”
Mộ Thiển đẩy Bạc Dạ sang một bên, chạy ra phòng khách liếc mắt nhìn nhà bếp, quả nhiên cái nồi trên bếp đang bốc cháy ngùn ngụt.

Mộ Thiển: “…”
“Em còn ngơ ngác làm gì nữa, mau chạy đi!” Bạc Dạ vừa nói vừa kéo Mộ Thiển ra ngoài, tìm cách bỏ chạy.

“Anh tránh ra xem nào!” Mộ Thiển lườm anh một cái, điềm nhiên đi ra sau cửa, cầm theo một chiếc bình cứu hỏa, phun trực tiếp vào chiếc nồi đang cháy.

Sau đó … ngọn lửa lập tức vụt tắt.

Bạc Dạ ngây người đứng đó, nhướng mày, sờ sờ mũi có chút nghi ngờ: “Hehe … háo ra … trong nhà em có bình cứu hỏa.”

Mộ Thiển cầm bình cứu hỏa đứng trước mặt Bạc Dạ, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén chỉ về hướng cửa: “Anh thu dọn đồ đạc rồi đi khỏi đây đi.”
Mộ Thiển không thực sự để Bạc Dạ ở nhà, nếu không, cô rất nghi ngờ rằng Bạc Dạ sẽ đốt nhà của cô mất.

“Hahaha, đừng, em đừng làm vậy mà.

Anh không cố ý.” Bạc Dạ toe toét cười, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngây thơ.

“Không phải anh nói có thể nấu cơm sao?”
“Thì anh nói anh biết nấu cơm, nhưng đúng là anh chỉ biết “nấu cơm” thôi, mấy vụ này …”
“Hừm, ha ha!” Mộ Thiển vờ cười mấy tiếng, đưa tay lên đỡ trán, nhưng đương nhiên cô cũng không thể làm gì với Bạc Dạ.

Đúng là anh ấy có nói rằng anh có thể nấu cơm, cái gọi là nấu cơm đó, nghĩa là chỉ nấu được cơm thôi, còn đồ ăn khác thì không.

“Chỉ nấu cơm được thôi hả? Vậy anh đang nấu cái gì?” Mộ Thiển tức giận quát lên, đá vào chân Bạc Dạ.

“Nếu như lát nữa em ra ngoài, sợ rằng cả ngôi nhà này sẽ bị anh thiêu chết mất.”
Thật là đau đầu.

Mộ Thiển vứt bình cứu hỏa xuống, xoay người vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

Bạc Dạ nhìn chiếc bình cứu hỏa và căn bếp bừa bộn, vẻ mặt tội lỗi bước tới, ngoan ngoãn thu dọn nhà bếp.

Sau khi đợi một lúc lâu, Mộ Thiển đã thay quần áo và bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Bạc Dạ đang loay hoay dọn dẹp nhà bếp, vừa nhìn thấy Mộ Thiển liền tiến tới trước mặt cô, với một nụ cười nịnh nọt và một ánh mắt cầu xin.

“Ha ha.”
Mộ Thiển không khỏi cảm thấy thích thú với anh.

“Thôi được rồi, anh mau đưa em ra ngoài ăn.

Tối qua uống nhiều quá, bụng thực khó chịu.

Nếu được ăn chút cháo thì tốt.”
“Đồng ý.” Bạc Dạ gật đầu, lau tay vào tạp dề rồi nhanh chóng cởi ra.

Anh quay về phòng, thay quần áo rồi đi ra.

Cả hai đi xuống cầu than, vừa ra tới cổng họ liền thấy một chiếc Rolls-Royce dường như đã đậu ở đó từ lâu.

Một chiếc ô tô mạ vàng.

Mộ Thiển cũng đã nhìn thấy chiếc xe này trước đây.


Đường Sĩ là người sở hữu chiếc xe phiên bản giới hạn này.

Như vậy, chẳng lẽ Đường Sĩ ở gần đây?
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu cô, cô liền nhìn thấy Đường Sĩ đang đi về phía hai người.

“Chủ tịch Bạc, anh ở đây cùng mỹ nữ nên gạt tôi sang một bên phải không?”
Hôm nay, Đường Sĩ mặc một chiếc váy ngắn xếp ly bó sát, một bên cải màu xanh lam, đeo giày cao mười phân, mái tóc dài hơi xoăn nhẹ hai bên thái dương, nhìn rất nữ tính.

Cô ấy vẫn là một người phụ nữ vô cùng kiều diễm.

Xem ra, Đường Sĩ cảm thấy có chút thú vị với Bạc Dạ.

Mộ Thiển liếc nhìn Đường Sĩ, sau đó nói với Bạc Dạ: “Nếu anh bận, em đi trước nhé.”
Cô hoàn toàn không muốn trở thành kỳ đà cản mũi của họ.

Đường Sĩ có vẻ không thích cô, còn về phần mình, cô cũng chẳng cảm thấy ưa thích người phụ nữ này.

Mộ Thiển quay sang hướng khác và rời đi.

“Mộ Thiển.” Bạc Dạ hét lên gọi theo cô, nhưng Mộ Thiển không hề nhìn lại.

Bạc Dạ hai tay chống nạnh đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt nhìn Đường Sí: “Cô muốn làm cái quái gì vậy? Cô là đối tác của nhà họ Bạc.

Tôi sẽ đi cùng cô để giải quyết chuyện liên quan tới công việc, nhưng cô không thể ám tôi cả ngày được, tôi còn cuộc sống riêng của mình.

Cô hơi quá rồi.”
Ít nhất, bây giờ anh ta thật sự không muốn đi cùng Đường Sĩ.

Bởi vì Mộ Thiển lúc này là người cần có một ai đó ở bên cạnh hơn.

“Nếu tôi không nhầm thì Mộ Thiển là người phụ nữ của Mặc Cảnh Thâm, cô ta thì có liên quan gì đến anh chứ? Sao anh phải vội vàng như vậy?”
Đường Sĩ cầm túi xách trên tay, nhìn Mộ Thiển đang bước đi xa dần, khẽ nói: “Một người phụ nữ quyến rũ, ngoại hình và năng lực đều tốt.”’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK