Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Thiển khựng lại, im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Tôi biết anh rất có năng lực, nhưng anh cũng không thể như thế mãi được.” Cô thật sự cảm thấy mình đã làm liên lụy Bạc Dạ.
“Em đừng bận tâm chuyện của tôi.

Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ hứng thú với tập đoàn Thịnh Trì, bây giờ không cần quan tâm chẳng phải càng tốt hơn hay sao?” Bạc Dạ khoát tay gác lên sofa, một tay cầm ly trà, ngồi vắt chéo chân, u buồn nói: “Nghe nói Tư Cận Ngôn đi rồi?”
Hai người nói chuyện đổi đề tài liên tục.
“Đi rồi.

Tôi vốn định tiễn anh ấy, ai ngờ anh ấy lại lặng lẽ rời đi không nói một lời.” Cô nhún vai, vén sợi tóc ra sau tai: “Anh ấy cũng như anh, đều là người rất quan trọng với tôi.

Tôi thật sự hy vọng các anh có thể sống tốt.”
Bạc Dạ quay mặt đi, dường như không hứng thú với lời nói của cô, hoặc là căn bản không muốn nghe Mộ Thiển nói vậy.
“Công ty của em có cần hợp tác với tập đoàn Thịnh Trì không?” Bạc Dạ im lặng một lát rồi hỏi.
“Hợp tác với tập đoàn Thịnh Trì ư? Ha ha, bây giờ anh trai anh nắm giữ tập đoàn Thịnh Trì, nơi nào cần hợp tác với Fryer.” Mộ Thiển cảm thấy Bạc Dạ đang nói đùa.

Nhưng dù gì đi nữa cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều tới cô.

Lúc trước ông Cố từng hỏi cô cần triệu hồi người của Ẩn tộc không, hồi đó cô không cần, nhưng bây giờ xem ra đã đến lúc.
“Nếu em muốn Fryer hợp tác với Thịnh Trì, tôi sẽ về Thịnh Trì.” Bạc Dạ nói.

Suy cho cùng thì chỉ là vì cô mà thôi.
Mộ Thiển vừa cảm động vừa biết mình không có gì báo đáp anh.


Bởi vì Bạc Dạ vẫn luôn giúp đỡ cô không vụ lợi.

Nghe anh nói vậy, trong lòng Mộ Thiển lại chua xót.

Cô mím môi, bất đắc dĩ nói: “Anh đã giúp tôi quá nhiều, tôi không muốn anh phí tâm vì tôi nữa.”
“Nếu tôi không giúp em thì ai sẽ giúp em? Bây giờ Mặc Cảnh Thâm còn chưa khỏe mạnh, tập đoàn Mặc thị lọt vào tay Mặc Viên, em cảm thấy anh ta có thể che chở cho em sao?”
Lúc trước Bạc Dạ không điều tra kỹ thân phận của Mặc Cảnh Thâm.

Mãi đến khi anh biết Mặc Cảnh Thâm có quan hệ với FE của nước C, anh mới bắt đầu đi sâu vào điều tra việc này.

Không ngờ anh lại thật sự moi móc được không ít tin tức, chẳng qua bây giờ, Mặc Cảnh Thâm đã từng có địa vị của FE nay lại vì chuyện “Không còn sống lâu” nên rất nhiều cấp dưới trung thành của anh đã làm phản, nói đúng hơn là bị đối thủ của Mặc Cảnh Thâm mua chuộc.
“Tôi không cho phép anh nói A Thâm như thế.”
Cô rất thưởng thức Bạc Dạ, cũng rất tôn trọng anh, nhưng vẫn không thể tiếp thụ Bạc Dạ khinh thường Mặc Cảnh Thâm.
“Ha ha…” Anh bật cười, đặt ly sứ lên bàn: “Đúng, tôi không muốn nói thế, nhưng tôi không nói không có nghĩa là chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Sương khói lượn lờ trên ly trà, mùi hương thoang thoảng, trông rất văn nghệ.

Nhưng trà thơm đến mấy cũng không thể xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này.
“A Thiển, đời người có rất nhiều sự lựa chọn.

Tôi…”
“Bạc Dạ, anh thay đổi.”
Bạc Dạ đang định nói chuyện thì Mộ Thiển lại ngắt lời anh: “Trước kia, bất kể tôi làm gì anh cũng sẽ ủng hộ tôi.

Nhưng bây giờ anh nhúng tay vào quá nhiều chuyện.

Tôi rất biết ơn vì anh đã giúp tôi, cho dù tới bây giờ, anh vẫn luôn nghĩ cho tôi.

Tôi ghi khắc trong tim những gì anh từng giúp tôi.

Nhưng Bạc Dạ à, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, anh cũng có thế giới của riêng anh, anh hiểu không?” Cô thở dài rồi lại nói thêm: “Tôi nghe nói Đồng Nam đã trở lại.”
Bạc Dạ không lên tiếng, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm gõ lên sofa, tâm trạng không vui.
“Đồng Nam là cô gái tốt.

Cô ấy thích anh rất nhiều năm, tôi nghĩ anh nên trân trọng cô ấy.”
“Tôi lại đây không phải là để nghe em nói về Đồng Nam!” Bạc Dạ cao giọng nói.


Đã lâu Mộ Thiển chưa thấy anh nổi giận như vậy.

Cô hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thật lâu sau, Mộ Thiển mới nói: “Có một số việc tôi chưa nói với anh, vừa lúc có thể báo cho anh biết.”
Mộ Thiển cảm thấy mình nên nói cho Bạc Dạ biết thân phận thật của mình.
“Anh biết tại sao ông Cố lại giữ tôi ở lại nhà họ Cố không? Không phải vì lý do nào khác, mà là vì tôi là con của thiếu chủ Ẩn tộc.

Theo quy tắc của Ẩn tộc, vị trí tộc trưởng truyền nữ không truyền nam, mà thiếu chủ đời trước bỏ trốn khỏi Ẩn tộc, dẫn theo không ít người.

Những người đó đã dùng của cải của mình để mở công ty, gây dựng sự nghiệp, hầu hết mọi người đều sống rất tốt, hơn nữa họ đều ở Hải Thành.

Nói cách khác, nếu tôi thật sự gặp khó khăn thì họ sẽ giúp tôi.

Cho nên Bạc Dạ à, dù cho bây giờ A Thâm đã không còn địa vị như trước kia, cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa tôi và anh ấy.”
Mộ Thiển thích một người rất đơn giản, chính là hy vọng hai người bình yên bên nhau, không bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng.

Cô yêu Mặc Cảnh Thâm là yêu con người anh, chứ không phải quyền lực của anh, không phải anh giàu có hay không, cũng không phải là khuôn mặt đẹp đến không chân thật của anh.
“Tình yêu rất đơn thuần, một khi dính dáng tới ích lợi thì nó sẽ biến chất.” Mộ Thiển nói thêm.
Không thể không nói Bạc Dạ rất thân thiết với cô.

Nhiều lúc Bạc Dạ sẽ giúp đỡ cô, thậm chí Mộ Thiển từng nghĩ tới chuyện thử đến với anh.

Nhưng kết quả rất rõ ràng, cô đã thử rồi, nhưng không được, cô không thể chân thành thẳng thắn khi ở bên anh.

Có lẽ đó chính là tình yêu.
“Mộ Thiển, em… thật ngốc.” Bạc Dạ bất đắc dĩ thở dài.

“Bạc Dạ, tôi nghĩ… Tôi không cần nhắc lại chuyện của chúng ta nữa, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng ta.

Anh…” Cô nói tiếp, nhưng còn chưa dứt lời thì anh đã đứng phắt dậy, đi thẳng ra văn phòng, đóng sầm cửa.
Mộ Thiển cảm thấy may mà lúc trước mình thông minh đổi thành cửa sắt, không thì có lẽ sẽ phải thay cửa mấy lần.
“Phù…” Cô thở dài, tựa vào sofa nhắm mắt lại, thật lâu sau không nói gì.

Trước kia làm bạn bè với Bạc Dạ, cô rất thoải mái.

Nhưng bây giờ mỗi khi gặp mặt, Bạc Dạ đều sẽ nhắc tới chuyện tình cảm, khiến cô hơi kháng cự.

Cô nhíu mày, hơi đau đầu.

Một lát sau, cô cầm điện thoại gọi cho ông Cố.
“Ông ơi, lúc trước ông nói có rất nhiều người ở Hải Thành đúng không?”
“Rất nhiều người? À, đúng thế.”
“Cháu muốn gặp họ một lần.”
“Ừ, vậy thì mai ông sẽ hẹn gặp họ.

Chờ triệu tập đủ, ông sẽ báo cho cháu.”
Mộ Thiển mịt mờ nhắc tới mấy người kia, ông cụ Cố suýt nữa không hiểu cô đang nói gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK