Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Thiển chỉ chỉ bó hoa hồng kia rồi nói với anh ta: “Anh tặng tôi hoa tươi, tôi mời anh ăn cơm, thế nào?”
“Đồng ý luôn.”
“Ha ha, đi nào.

Anh chờ tôi một chút, trong tay tôi còn có mấy văn kiện quan trọng chưa xử lý xong.”
“Được.”
Bạc Dạ trả lời, anh ngồi ở một bên không nói chuyện.
Mộ Thiển hoàn toàn tập trung tinh thần xử lý công việc, cô xem văn kiện định xử lý xong văn kiện rồi đi ăn.
Nhưng mà cuộc đời lại không cho Mộ Thiển được yên ổn.
Cô vừa xử lý xong văn kiện trong tay, còn chưa kịp đóng tài liệu lại thì đã có người vọt vào phòng làm việc.
Rầm một tiếng cửa bị đẩy ra, mạnh đến nỗi cửa rung lên bần bật.
Mộ Thiển ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Vi đeo khẩu trang khí thế hung hăng đứng trước mặt của cô, khí thế kia giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Sao cô lại đến đây?”
Nhìn thấy Kiều Vi, Mộ Thiển trầm mặt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
Kiều Vi đi đến nhìn Mộ Thiển, lại nhìn thấy bó hoa tươi để trên bàn của cô, lúc này cô ta mới phát hiện Bạc Dạ cũng ở đó.
“Mộ Thiển, cô có biết xấu hổ không hả? Đã ở cùng một chỗ với Mặc Cảnh Thâm, vì sao còn dụ dỗ tổng giám đốc Dạ? Sao cô cứ thích chân đạp hai thuyền thế nhỉ?”
Mộ Thiển nhìn thư ký không biết làm sao đứng ở cửa, phất phất tay ý bảo cô ấy đi ra.
Sau đó nói với Bạc Dạ: “Anh đi xuống trước chờ tôi.”
“Em không sao chứ?”
Ánh mắt anh ta không có ý tốt nhìn chằm chằm Kiều Vi, mang theo vài phần cảnh cáo và lạnh lùng.

“Anh cứ xuống trước đi.”
Mộ Thiển lại nói.
Lúc này Bạc Dạ mới đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu cô gái nhỏ đã mở miệng thì tất nhiên anh ta sẽ tin tưởng.
Mộ Thiển đi đóng cửa phòng làm việc lại rồi quay đầu, đôi mắt cô lạnh lùng nhìn Kiều Vi nói: “Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì, lại vì Mặc Cảnh Thâm à?”
Cô rất bất đắc dĩ giải thích: “Chuyện tình cảm không ép buộc được, Kiều Vi, hẳn là cô nên học cách buông tay.

Tôi không hy vọng cô còn đắm chìm trong thế giới của chính mình, cô có hiểu không?”
Từ việc của Mặc Cảnh Thâm, cô đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Đối mặt với người đàn ông mình yêu, nghe tin dữ anh ấy sắp chết, ngoại trừ quý trọng ra cô còn muốn nâng niu nữa.
Cô càng cảm thấy được Kiều Vi là một người đáng thương, cô ta hoàn toàn không biết tí gì về tình huống của Mặc Cảnh Sâm cả.
Nếu như Mặc Cảnh Sâm qua đời, e rằng Kiều Vi sẽ là người đau lòng nhất.
“Mộ Thiển, cô đừng có giả vờ làm thánh nữ nữa có được không hả, nhìn thật kinh tởm quá đấy.

Hôm nay tôi đến đây là chính thức muốn tuyên chiến với cô.

Mộ Thiển, từ nay trở đi, hai chúng ta không đội trời chung, từ nay về sau, Kiều Vi tôi còn sống một ngày thì một ngày cô cũng không được yên ổn.”
Bỏ lại câu này xong cô ta xoay người rời đi.
Mộ Thiển có chút ngẩn người, cô còn đang suy nghĩ rốt cuộc Kiều Vi có ý gì thì ngay lúc này thư ký đi vào: “Tổng giám đốc Mộ, không xong rồi, phía dưới tòa nhà có rất nhiều phóng viên bảo là muốn phỏng vấn chị.”
“Phóng viên?”
Mộ Thiển suy nghĩ một chút lại cảm thấy không bất ngờ cho lắm.
Năm đó Kiều Vi và Mặc Cảnh Thâm giải trừ hôn ước là vì cô, chuyện lúc đó ồn ào đến sôi sùng sục, bây giờ cũng vậy.
Không biết những phóng viên kia nghe phong phanh được ở đâu, có lẽ lúc này lại đến phỏng vấn vì chuyện này.
“Còn nữa có mấy người đến cửa công ty gây sự, nói mỹ phẩm công ty bán ra có vấn đề về chất lượng, sau khi dùng thì mặt xuất hiện tình huống nổi ban đỏ và sưng phù.

Hiện tại mấy người đó đang nhận phỏng vấn từ phóng viên.”
An Nhiên nói hết tình hình thực tế ở bên ngoài cho Mộ Thiển.
Mộ Thiển cảm thấy hơi đau đầu, cô nghĩ sao có chuyện trùng hợp như vậy được chứ, vừa nhìn đã biết là Kiều Vi làm rồi.
Nhưng cho dù nói thế nào thì nếu chuyện đã xảy ra, cô nhất định phải đối mặt.
Trốn tránh không phải là cách duy nhất giải quyết vấn đề.
“Theo chị đi xuống xem một chút.”
Mộ Thiển và An Nhiên ra khỏi phòng làm việc, đi thang máy xuống thẳng đại sảnh.
Ngoài đại sảnh, bảo vệ liên tục ngăn những người gây chuyện kia xông vào, nhưng có quá nhiều phóng viên làm bọn họ thực sự có chút bó tay.
“Mọi người xem kìa, tổng giám đốc Mộ đến.”
“Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi mỹ phẩm của công ty các cô có vấn đề, chuyện này có có muốn giải thích gì không?”

“Cô Kiều Vi và cậu Mặc hủy bỏ hôn ước, chuyện này có phải vì cô không?”
“Cô cảm thấy thế nào đối với việc Kiều Vi và cậu Mặc hủy bỏ hôn ước, cô có dự định ở cùng cậu Mặc không?”

Các phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề, Mộ Thiển căn bản không có ý định nghe.
Ngược lại mấy người gây chuyện kia chỉ vào Mộ Thiển mà mắng xối xả.
“Loại chủ lòng dạ hiểm độc, đồ gian thương, sản phẩm chăm sóc sắc đẹp của cô đúng là muốn giết người mà.”
“Cô nhìn mặt tôi xem, bây giờ thành ra như thế này, rốt cuộc có còn muốn nói cái gì chứ?”
“Hôm nay nếu cô không giải quyết chuyện này thì tôi sẽ không để yên cho các người đâu.”
“Vì kiếm tiền mà chuyện gì các người cũng làm được, tôi muốn đi kiện cô!”

Nghe những người đó mắng chửi, Mộ Thiển vẫn luôn duy trì bình tĩnh.
Cô đi tới cửa, bảo vệ ngăn ở trước mặt cô, cô phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Hãy nghe tôi nói có được không?”
Cô cao giọng nói to: “Đối với chuyện mọi người gặp phải, tôi xin thông cảm sâu sắc.

Mọi người nói dùng mỹ phẩm của công ty chúng tôi, vậy phiền mọi người cung cấp hóa đơn mua hàng và hàng mẫu, chúng tôi sẽ đưa đến bộ phận chuyên môn để giám định.

Nếu như vấn đề ở phía công ty chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ chịu hết trách nhiệm với mọi người.”
Mộ Thiển nhìn mấy người phụ nữ trên mặt đầy ban đỏ, sưng phù rất đáng sợ, tình huống quả thực không quá lạc quan.
“Gì chứ, gian thương vì kiếm tiền mà nói lời thật dễ nghe.

Chúng tôi đã mua lâu như vậy rồi lấy đâu ra hóa đơn chứ?”
“Sản phẩm của công ty các người xảy ra vấn đề, các người nhất định phải cho một câu trả lời.”
“Không thì hôm nay chúng tôi sẽ ở lì đây không đi.”


Nói rồi mấy người kia lập tức ngồi xếp bằng ở cửa đại sảnh của công ty, chặn lối ra vào.
Như vậy giống như hôm nay Mộ Thiển không có một câu trả lời hợp lý thì bọn họ sẽ chặn toàn bộ công ty.
“Tổng giám đốc Mộ, sản phẩm của công ty cô thật sự có vấn đề à?”
“Chuyện này cô thấy thế nào?”
“Nghe nói còn có mấy người bị nặng đến mức phải nằm viện đấy.”

Đối mặt với những câu hỏi xảo quyệt của phóng viên và những người gây sự khóc lóc om sòm, Mộ Thiển cũng không quá mức lo lắng, cô chỉ bình tĩnh nói với phóng viên: “Công ty của chúng tôi đang làm rất tốt, bây giờ chúng tôi sẽ gọi công an đến xử lý, đồng thời tìm bộ phận chuyên môn để giám định, và hiện tại sẽ cho dừng bán ra sản phẩm mỹ phẩm dưỡng da.

Nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý.”
“An Nhiên, gọi công an đi!”
Cô phân phó An Nhiên.
Kết quả bởi vì cách làm này của cô làm mấy người kia không hài lòng, họ cầm đồ trang điểm trong tay ném về phía Mộ Thiển.
“Nhổ vào, mấy người đều đã cấu kết với công an, cái gì mà giải thích hợp lý, chẳng qua là cầm tiền làm qua loa cho xong mà thôi.”
“Tôi mới không tin mấy người!”
“Đánh chết cô ta đi, tôi muốn đánh chết mấy người gian thương này.”

Nói xong mấy người kia tâm tình kích động nhảy dựng lên, chỉ vào Mộ Thiển mắng chửi không ngớt.
Một vài lọ mỹ phẩm bị ném qua, Mộ Thiển dễ dàng đi qua, nhưng An Nhiên thật sự là một cô gái chân yếu tay mềm, sao có thể dễ dàng né tránh được?
Cô ấy bị một lọ nước giữ ẩm đập vào đầu chảy máu, té xỉu ngay tại chỗ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK