Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ông nội nói đùa à, sao cháu lại có thể tạo phản?”
Thích Ngôn Thương cười vô lại, giơ tay vén tóc mái trán lên, cử chỉ lộ ra vẻ phóng túng quyến rũ: “Ở công ty, không có công lao cũng cũng có khổ lao, cháu chỉ muốn lấy lại phần thuộc về mình và phần mà mẹ cháu đã để lại cho cháu.”
Lúc mẹ anh ta ra đi đã để lại di thư, tài sản của bà được chia thành hai phần, một phần cho Thích Ngữ Anh, một phần để lại cho Thích Ngôn Thương.
Nhưng mấy thứ này vẫn bị người nhà họ Thích lấy mất, cho tới bây giờ họ vẫn chưa nói với anh ta.
Nếu không phải do một lần nói chuyện với Thích Ngữ Anh, cô ấy vô tình tiết lộ ra ngoài, e rằng cả đời này Thích Ngôn Thương cũng không biết những chuyện này.
Khi nói đến tài sản, hai người ba Thích và Ông cụ Thích bốn mắt nhìn nhau với ánh mắt sâu xa.
Thích Ngôn Thương nhìn ánh mắt của hai người xem, anh ta nói: “Hiện tại có hai lựa chọn, một, trả lại thứ nên thuộc về cháu, chúng ta vẫn là người một nhà như cũ.

Hai, mỗi người đi một ngả, và đừng trách cháu ra tay không lưu tình.”
Giây phút rời khỏi nhà họ Thích, Thích Ngôn Thương rất thương tâm, tuyệt vọng, anh ta chỉ cảm thấy việc làm của ông cụ làm cho anh ta tan nát cõi lòng.
Cho đến khi ông cụ lại làm những chuyện tổn thương thấu tim anh ta, Thích Ngôn Thương mới dần dần nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Chỉ tiếc, mặc dù là nam nhi bảy thước, thì cũng không thể buông bỏ tình cảm gia đình.
Anh ta không muốn vạch mặt với bọn họ.
“Anh dám?”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình với đôi mắt đỏ rực trợn lên giận dữ, hàm răng bị cắn chặt, dáng dấp dữ tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi anh ta.

“Ông nội nói gì vậy, có dám hay không cháu đều đã làm.

Ông có thể làm khó dễ được cháu ư?”
Anh ta thuận tay cầm khẩu súng lục trên mặt bàn lên, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt nó ở trong tay, thổi thổi bụi vô hình ở trên nòng súng, rồi như thể không có việc gì mà nói: “Thứ Thích Ngôn Thương cháu không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được.

Mặc dù hôm nay cháu sẽ không ra tay với mấy người, nhưng không có nghĩa là cháu sẽ không ra tay với tập đoàn Như Anh.

Đến lúc đó, tổn thất sẽ không phải là nhỏ.”
Cộp cộp cộp…!
Đột nhiên, trong phòng khách vang lên tiếng giày cao gót, họ nhìn sang thì thấy Thích Ngữ Anh đang chạy tới với đôi giày cao gót.
“Anh, anh đang làm gì đó?”
Thích Ngữ Anh chạy mà thở hổn hển, cô ấy nhìn lướt qua súng lục trong tay anh ta mới xù lông lên: “Anh điên rồi, anh cầm súng lục chĩa về phía ba và ông nội là có ý gì?”
Ở trong mắt Thích Ngữ Anh, Thích Ngôn Thương là một người đàn ông chững chạc, kín đáo, nói năng thận trọng, vô cùng lạnh lẽo cô quạnh, và thờ ơ với người lạ.
Nhưng đối với cô ấy, Thích Ngôn Thương thật tâm có ý tốt.
Chỉ tiếc cô ấy thật sự không ngờ có một ngày Thích Ngôn Thương sẽ cầm súng lục chĩa vào người thân của mình.
Hơn nữa, lúc này nòng súng đang nhằm vào ông cụ Thích.

Sắc mặt Thích Ngữ Anh trắng bệch, cô ấy đi tới chắn trước mặt ông cụ Thích, rồi nói với Thích Ngôn Thương: “Anh, có chuyện gì không thể tỉnh táo rồi nói sao?”
“Nói cái gì chứ? Em cho rằng lời nói của anh ở nhà họ Thích cũng có trọng lượng giống như em à?”
Nói tới đây, Thích Ngôn Thương tự giễu cười, anh ta cảm thấy có một sự mỉa mai không thể giải thích được.
“Anh muốn cái gì anh nói đi? Anh, anh nói đi, em nhất định sẽ giúp anh.”
“Anh muốn lấy lại cổ phần thuộc về anh, cùng với...!phần mà mẹ trước khi lâm chung để lại cho anh.” Ở trước mặt Thích Ngữ Anh, Thích Ngôn Thương không cần phải giấu giếm cái gì.
Anh ta nói xong, lúc này Thích Ngữ Anh nhìn về phía ba Thích: “Ba, mấy năm này anh con ở công ty không có công lao cũng cũng có khổ lao, mỗi ngày anh ấy đều tăng ca đến đêm khuya, vội vàng chạy đông chạy tây, thì công ty mới có thành tích và địa vị như hôm nay.

Hiện tại mấy người lại đuổi anh ấy ra nhà họ Thích là vì sao? Hơn nữa, những thứ kia vốn thuộc về anh con, ba cho anh không được sao? Nhìn trong cả gia tộc mình, trong các anh em, có ai có thể có được năng lực như anh của con?”
Thích Ngữ Anh biết rõ năng lực của Thích Ngôn Thương.
Tập đoàn Như Anh có thể phát triển kinh người trong thời gian ngắn, tiền lời cao hơn trước kia gấp đôi, thì những thứ này đều là công lao của Thích Ngôn Thương.
Nhưng bây giờ bọn họ lại có cảm giác dỡ cối xay giết lừa.
Ba Thích nghe Thích Ngữ Anh nói thì không lên tiếng, mà chỉ nhìn về phía Ông cụ Thích.
“Ông nội, ông nói xem?”
Thích Ngữ Anh thấy ba không nói lời nào, thì biết là quyền phát biểu ở chỗ ông nội, cô ấy bèn nhìn ông cụ hỏi.

“Nhìn ông làm gì? Thằng hư hỏng này dám vì một con đàn bà mà trở mặt thành thù với ông, nhà họ Thích chúng ta không có loại người này.

Đừng nói đến cổ phần, mà một đồng tiền cũng không có!”
Thái độ của Ông cụ Thích kiên quyết, không cho Thích Ngôn Thương chút mặt mũi nào.
Thích Ngôn Thương thu súng lục, anh ta cúi đầu từ từ vuốt vuốt, cả người bình tĩnh thanh thản, nhìn không ra dáng vẻ tức giận của anh ta.
Hết lần này tới lần khác đều như vậy, mới làm người ta có cảm giác áp bách.
Ở bên ngoài, Thích Ngôn Thương là người không phân cao thấp với Mặc Cảnh Thâm, anh ta nổi danh với thủ đoạn độc ác, mạnh mẽ vang dội, là ma quỷ giết người không chớp mắt.
Thế nhưng hai người Ông cụ Thích và ba Thích nghĩ rằng anh ta sẽ không ra tay như ép anh ta đắn đo.
“Ông nội, ông nói cái gì vậy? Hai người anh ấy và Phương Nhu là yêu nhau thật lòng, vì sao họ không thể bên nhau? Hơn nữa, anh ấy vốn không thích Diêu Nguyệt Như, dù bọn họ có kết hôn thì bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc.”
Thích Ngữ Anh thật tình vì muốn tốt cho Thích Ngôn Thương, nên cô ấy luôn nói giúp cho anh ta.
“Cháu câm miệng cho ông!”
Ông cụ Thích nổi giận.
“Cháu sẽ không câm miệng, trừ khi hôm nay ông trả lại thứ thuộc về anh ấy cho anh ấy.”
Có lẽ là bởi vì Ông cụ Thích quá cưng chiều Thích Ngữ Anh, cho nên Thích Ngữ Anh mới có thái độ nói chuyện với ông như vậy, mà ông cũng không tức giận.
“Cháu...!Cháu...”
Ông cụ Thích ấp úng một lát, ông hất tay một, rồi hừ lạnh: “Mơ tưởng!”
“Tốt, ông không trả đúng không? Tốt lắm, nếu ông không trả, cháu đây sẽ chuyển tất cả cổ phần công ty trên danh nghĩa của cháu cho anh cháu, cháu không cần cái gì cả.”
“Cháu làm càn, câm miệng cho ông!”

Thích Ngữ Anh vừa mới nói xong, cô ấy lại bổ sung một câu: “Cháu vốn không quan tâm đến ba mươi phần trăm cổ phần công ty, có cũng không dùng.”
“Em nói cái gì?”
Ánh mắt lạnh lùng của Thích Ngôn Thương ngưng tụ đầy sao, anh ta nhìn chằm chằm Thích Ngữ Anh, hỏi một câu.
Thích Ngữ Anh sửng sốt, cô ấy quay đầu lại nhìn Thích Ngôn Thương, đang định mở miệng nói gì đó, thì lại bị ông cụ Thích cắt ngang: “Của cháu chỉ thuộc về cháu, cho anh cháu là sao? Nó hiện tại đã không phải là người nhà họ Thích nữa rồi, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ đến.”
“Đúng vậy, Ngữ Anh, ông nội con nói có lý, anh con quá không hiểu chuyện, không thể cho anh con cái gì được, bằng không sẽ không biết anh con đánh bại công ty thế nào đâu.”
Ba Thích nói một câu.
Thích Ngôn Thương có ngu xuẩn cỡ nào, cũng không thể không nhận ra thái độ thờ ơ của họ đối với anh ta.
Vừa rồi, chính tai anh ta nghe thấy Thích Ngữ Anh nói cô ấy giữ ba mươi phần trăm cổ phần công ty.
Mà anh...
Chỉ có...!Năm phần trăm!!!
Thích Ngôn Thương cho là công ty là hình thức đầu tư cổ phần, cho nên cổ phần công ty mà người nhà có không nhiều lắm cũng có thể hiểu được, nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ một mình Thích Ngữ Anh lại có đến ba mươi phần trăm.
Nhiều gấp sáu lần của anh ta.
Qua nhiều năm như vậy, anh ta đã trả giá nhiều nhất cho công ty, còn Ngữ Anh...!Gần như không từng làm bất cứ chuyện gì vì công ty cả.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK