Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Căn bản không quan tâm đến cơ thể của bản thân chút nào.
Mộ Thiển cảm thấy hơi khó chịu, nằm trên giường vẫn thấy choáng váng.
Nhưng nhìn bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm quay lại với cô, cô biết người đàn ông đó trong lòng nhất định cảm thấy không thoải mái.
Cô ấy không thể đứng dậy vì sợ di chuyển quá nhiều sẽ gây nôn mửa nên cô ấy chỉ di chuyển cơ thể xung quanh và vươn tay ra nắm lấy tay của Mặc Cảnh Thâm.
Bởi vì Mặc Cảnh Thâm đứng cách giường một chút, cô hơi nghiêng người ra ngoài để nắm tay anh và kết quả là vô tình ngã xuống đất.
“A!”
Mộ Thiển hét lên và Mặc Cảnh Thâm ngay lập tức phản ứng lại.
Vừa quay đầu lại đã thấy cô ngã ra khỏi giường, anh liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô rồi đem cô ôm vào trong lòng.
“Cẩn thận!”
Mặc Cảnh Thâm bế Mộ Thiển ngồi xuống ở mép giường để cô dựa vào vai anh.
Chỉ không cẩn thận một chút đã khiến cô lộn nhào đi rồi, mặc dù Mặc Cảnh Thâm đỡ được nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy chóng mặt.
“Đừng động, để em dựa vào một lát!”
Mộ Thiển nhắm mắt lại và nói nhỏ.
Câu nói đó của cô khiến Mặc Cảnh Thâm không dám cử động, thậm chí còn không dám thở mạnh mà chỉ yên lặng ôm lấy cô.
Một lúc lâu sau, Mộ Thiển mới phản ứng lại sau đó mở mắt ra cười khổ: “Em không sao, anh đừng cẩn thận quá, em là người chứ có phải tờ giấy mong manh đâu.”
Tâm trạng cô ấy tốt lên một chút và cũng không quên pha trò cười.
“Cô bé ngốc này, em đừng như vậy nữa.

Anh hy vọng em có thể nghĩ cho bản thân em nhiều hơn.


Chứng mất ngủ gì chứ, sẽ luôn có cách để chữa khỏi cho em.

Mẹ em là thiếu chủ của Ẩn Tộc, bà ấy nhất định sẽ có cách, hiểu không?” Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn tin rằng những người của Ẩn Tộc có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của Mộ Thiển.
“Có thể, đương nhiên là có thể.”
Mộ Thiển nhẹ nhàng ôm eo Mặc Cảnh Thâm và dựa vào ngực anh, lặng lẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim đểcảm nhận khí chất quen thuộc toát ra từ anh và mỉm cười mãn nguyện.
“Chỉ cần anh ở đây là tốt rồi.”
Tâm ý của cô ấy rất đơn giản, chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm ở đây thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết, không cần người trong Ẩn Tộc phải ra tay.
“Đừng nói nữa.”
Chỉ cần đề cập đến vấn đề này thì Mặc Cảnh Thâm thực sự không biết phải tiếp tục nói chuyện với Mộ Thiển như thế nào.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ cô, dùng lòng bàn tay to phủ lên đầu cô rồi vuốt lên mái tóc đen của cô: “Em vẫn còn trẻ, con đường sau này vẫn còn dài.

Còn anh cũng đã sớm xem nhẹ việc đó rồi.”
Đúng vậy, có Mộ Thiển là đã đủ rồi.
Nửa cuộc đời anh, nhà họ Mặc đã tạo nên quá nhiều áp lực khiến cho anh chỉ biết lao đầu vào công việc làm ăn, thậm chí ngày nào cũng phải tính toán và lập kế hoạch.
Những ngày đó thật tẻ nhạt, Mặc Cảnh Thâm đã trải qua những ngày tháng vô nghĩa.
Cho đến khi anh gặp được Mộ Thiển, mọi thứ đều đã thay đổi một cách nhanh chóng.
Lúc đó anh mới biết tình cảm này thật đẹp đẽ và đáng mơ ước biết bao nhiêu.
Đau đớn và hạnh phúc.
Vào lúc đó Mặc Cảnh Thâm mới thực sự biết ngay cả khi anh có nhiều tiền, là người giàu nhất nước và có quyền lực tối cao thì cũng có dùng để làm gì đâu chứ?
Có điều sự thỏa mãn về tinh thần có thể khiến tâm hồn trở nên trống rỗng.

Mà chính sự xuất hiện của Mộ Thiển đã khiến anh thay đổi quá nhiều cũng thay đổi cả suy nghĩ trước đây của anh làm cho anh biết được rằng trên đời này ngoài tiền bạc và quyền lực thì vẫn còn thứ khác đẹp đẽ hơn rất nhiều.
“Anh đừng nói nữa, để em yên tĩnh mà ôm anh một chút.”
Mặc Cảnh Thâm không muốn Mộ Thiển nói bất cứ điều gì về tình hình điều trị bệnh của anh mà Mộ Thiển cũng không hy vọng nghe thấy Mặc Cảnh Thâm nói những điều… vô nghĩa.
Đúng vậy, Mặc Cảnh Thâm chỉ muốn khuyên cô ấy rằng đừng cứu anh và đương nhiên Mộ Thiển sẽ cảm thấy những lời đó thật vô nghĩa.
Đã phải trả giá quá nhiều như vậy thì việc điều trị sao có thể dừng lại được.
“Được, anh không nói, không nói nữa.”
Mặc Cảnh Thâm không nói thêm gì nữa còn Mộ Thiển chỉ dựa vào vòng tay anh, hai người cứ lặng lẽ như thế này dù không nói gì nhưng họ đều cảm thấy thật hạnh phúc và đẹp đẽ.
“Anh biết không đã bao lần em mơ rằng chúng ta luôn có thể ôm nhau như thế này.

Nhưng ước mong đó cũng chỉ là thứ hư vô, em chỉ muốn được lặng lẽ cảm nhận cuộc sống và cảm nhận lẫn nhau.”
Mộ Thiển dựa vào người anh và nghiêng đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết lần lượt rơi trên cửa sổ và một lớp tuyết đã chất thành đống trên mép cửa sổ.
Nhớ lại cuộc gặp gỡ với Mặc Cảnh Thâm vào mùa đông năm ngoái.
Giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện và cô ấy đã chia tay với Mặc Cảnh Thâm.
Bây giờ nhớ lại thật đau xót nhưng đó cũng là một kỷ niệm khó quên.
“Bây giờ không phải cũng như vậy sao? Nhưng bây giờ chúng ta rất tốt.”
Mặc Cảnh Thâm đáp lại một tiếng.
Giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết và nó dường như đem đến cho Mộ Thiển sự dịu dàng đã tích lũy trong vài thập kỷ qua.
“Đúng vậy, bây giờ rất tốt nhưng có thể… được bao lâu chứ?”

Mộ Thiển mím môi, hai tay nắm chặt vào quần áo của anh: “Thâm à, em sợ, em rất sợ.

Em sợ một ngày nào đó anh sẽ không còn ở bên cạnh em.

Anh có biết cảm giác đó như thế nào không? Em thực sự rất sợ.”
Mộ Thiển không ngờ rằng mình sẽ yêu một người sâu đậm đến vậy.
Thứ tình yêu ấy nhiệt huyết nhưng cũng làm cho người ta phải đau khổ.
“Ngốc ạ.”
Trái tim Mặc Cảnh Thâm đột nhiên đau nhói, mỗi lời nói của cô đều chạm đến trái tim anh ấy khiến anh thấy khó chịu.
Giống như bị một bàn tay nắm lấy khiến anh ấy không thở được.
Trái tim nhẹ nhàng run lên rồi thắt lại, nỗi đau lan đến lục phủ ngũ tạng thậm chí từng lỗ chân lông đều cảm thấy đau.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.

Anh đã cho người đi tìm mẹ của em rồi, tin là không bao lâu nữa sẽ có kết quả thôi.

Tới lúc đó em sẽ không sao hết, đừng sợ nữa.”
Mặc Cảnh Thâm an ủi Mộ Thiển.
Nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng, lo rằng sẽ không tìm được Thượng Quan Uyển Nhi.
Trong những năm qua đã có vô số người đã tìm kiếm tung tích của Thượng Quan Uyển Nhi nhưng cuối cùng vẫn không ai tìm thấy bà ta.
Có thể nói là đã ra đi không dấu vết.
Nếu như bà ta không xuất hiện thì e rằng với năng lực của chính anh ấy cũng không có tác dụng gì nhiều.
Đây là điều mà Mặc Cảnh Thâm lo lắng nhất.
“Em muốn về nhà.”
Mộ Thiển đột nhiên nói.

“Trở về cái gì chứ? Bây giờ em vẫn còn rất yếu nên phải ở lại viện.

Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, nghe lời biết chưa nào? Từ nay trở đi anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không để em phải cô đơn nữa.”
Bản thân anh xót xa cho chính người phụ nữ của mình.
Ngay cả khi từ bỏ mọi thứ thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ bỏ Mộ Thiển.
“Không, em muốn về nhà.”
Mộ Thiển đang hành động như một đứa trẻ nhưng ngay cả khi cô có làm nũng thì giọng nói của cô ấy vẫn rất yếu ớt, điều đó thực sự khiến Mặc Cảnh Thâm lo lắng.
“Sao càng lớn càng ngang bướng như vậy, em không nghe lời anh nói sao?”
Anh cúi người nhìn chằm chằm cô rồi vươn tay ra véo vào mũi cô: “Còn không nghe lời nữa, đợi em khỏe rồi đừng trách anh phạt em.”
Cái gọi là ‘trừng phạt’ trong lòng hai người rõ ràng hiểu là có ý gì.
Mộ Thiển mỉm cười: “Này, trong đầu anh đang nghĩ gì vậy? Đàn ông quả nhiên đều là người có “đức hạnh”.”
“Ai nói vậy?”
Mặc Cảnh Thâm lập tức phản bác: “Những người đàn ông khác thì anh không biết nhưng trong lòng anh chỉ có em.”
“Vâng, chỉ có em.

Anh đang khao khát cơ thể em đúng không?”
“Vậy thì sao? Anh chỉ khao khát có mình em thôi.”
Anh ôm lấy Mộ Thiển cằm dựa vào đầu cô rồi thở dài: “Thiển à, em nhất định phải mau khỏe lại.

Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo cũng đã mười tuổi rồi, sắp phải vật lộn với việc học nặng nề rồi, chúng cần em mau trở về nhà để hướng dẫn các con làm bài tập.

Trong thời gian em vắng nhà hai đứa trẻ càng ngày càng không nghe lời rồi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK