Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hai mươi căn biệt thự? Ba mươi bốn phòng cho thuê bên ngoài? Tôi… Xin để tôi tỉnh táo một chút.


“Như vậy cần bao nhiêu tiền? Còn tưởng rằng anh ta rời khỏi Mặc thị thì không còn gì cả.


“Mẹ nó, Mộ Thiển này trong một đêm chiếm lấy bảng xếp hạng nhà giàu có.


“Người phụ nữ này có ma lực lớn bao nhiêu, có thể khiến cho Mặc Cảnh Thâm yêu điên cuồng như vậy?”
“Tôi đã không biết nhiều thứ như vậy rốt cuộc có giá trị mấy trăm tỷ rồi?”
“Năm mươi nghìn tỷ? Một trăm nghìn tỷ? Không nhìn ra, dù sao tôi chỉ biết Mộ Thiển là bà chủ giàu có.


“Mẹ nó, rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là chiều vợ điên cuồng.



Mặc Cảnh Thâm đã từng kiến Mộ Thiển cảm động, bây giờ chuyện Mặc Cảnh Thâm làm càng khiến cô khó tin hơn.

Mộ Thiển đã sớm cảm động rối tinh rối mù, nước mắt mông lung, ánh mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm cũng không rõ ràng nữa.

Cô khẽ gật đầu, nức nở nói: “Bằng lòng, em bằng lòng, bằng lòng… Hu hu…”
Cô bỗng nhiên nghẹn ngào, cô tiến lên ôm Mặc Cảnh Thâm, cảm động đến nỗi không biết nói gì.

Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt lâu thật lâu.

Người chủ trì xúc động nói vài câu, rồi chuyển hướng về phía mục tiêu Cố Khinh Nhiễm.

Cố Khinh Nhiễm cũng móc tim móc phổi thổ lộ hết một phen với Trần Tương, tình sâu nghĩa nặng, khiến người ta rơi nước mắt.

“Sau đó là bước trao nhẫn.



Theo lời người chủ trì, hai đứa trẻ cầm hoa đưa nhẫn lên, bên kia của Cố Khinh Nhiễm là hai đứa trẻ không quen, nhưng bên này của Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm là Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên đưa nhẫn.

“Mẹ, chúc mừng mẹ.


“Mẹ, ba, nhất định phải hạnh phúc.


Hai đứa trẻ rất vui vẻ.

Phải biết ngày xưa Nghiên Nghiên vẫn luôn có thành kiến rất lớn với Mặc Cảnh Thâm, bây giờ lại thật lòng thật dạ chúc phúc hai người, khiến Mộ Thiển rất vui mừng.

Cô biết Mặc Cảnh Thâm nhất định làm rất nhiều công việc tư tưởng sau lưng.

Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển trao nhẫn, anh nâng tay cô lên nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó một nhà bốn người cùng ôm chặt nhau tại chỗ.

Lễ cưới cử hành xong, đến khâu mời rượu, hai cô dâu lại đi thay một bộ lễ phục kiểu truyền thống, những chiếc váy cưới phức tạp được trang trí rồng và phượng, rất tinh xảo và đẹp mắt.

So với váy cưới theo phong cách phương Tây thì chỉ có hơn chứ không kém, phong cách vẽ có nét đẹp riêng, khiến người ta không thể dời mắt, vô cùng xinh đẹp.

Mặc Cảnh Thâm nắm tay Mộ Thiển, Cố Khinh Nhiễm nắm tay Trần Tương, hai người đi đến phía khác, đi chào hỏi bà Mặc và ông cụ Cố ngồi trên hội trường lớn.

Trải qua nhiều khó khăn trắc trở long đong như vậy, bà Mặc đã tiếp nhận Mộ Thiển, bà vô cùng vui mừng với việc hai vợ chồng quỳ xuống dâng trà cho bà, lì xì cho một bao lớn.

Hai người Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương kính trà cho ông cụ Cố, cũng thu được lì xì to khiến ông cụ rất vui.


Một đám cưới hoành tráng chưa từng có, được truyền hình trực tiếp ở Thành phố Hải Thành và thậm chí trên toàn quốc, khiến nhiều người cảm động, chỉ trong một tiếng đồng hồ, nó đã làm nổ tung tất cả các APP lớn và trang video nhỏ, thậm chí còn đặt cho Mặc Cảnh Thâm danh hiệu “chiều vợ điên cuồng”.

Mộ Thiển, không thể nghi ngờ trở thành bên thắng lớn nhất, cô dâu hạnh phúc nhất.


Thời gian tổ chức tiệc cưới rất dài, các tân khách đều ở hiện trường, sau khi kết thúc chính là mấy ca sĩ lên sân khấu hát tặng, bầu không khí khá sinh động.

Cẩm Điềm Điềm thích theo đuổi ngôi sao, người cô ấy hâm mộ đang trên đài, cô ấy đương nhiên cũng dính vận may của Mộ Thiển, được cùng hát chung với thần tượng.

Nhưng Phương Nhu lại mang thai, bây giờ cơ thể không tốt lắm, không ngồi được lâu nên trở về sớm.

Ai ngờ cô vừa mới rời khỏi hội trường thì trông thấy Thích Ngôn Thương đứng một bên im lặng hút thuốc ngoài hội trường.

Hai người cứ trùng hợp gặp gỡ như vậy.

Khoảnh khắc cô ấy trông thấy Thích Ngôn Thương, Thích Ngôn Thương kẹp điếu thuốc vào miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy.

Từ sau khi rời biệt thự Ngự Cảnh, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp Thích Ngôn Thương trong mấy ngày qua.

Mặc dù Phương Nhu giật nảy mình, nhưng vẫn ra vẻ bình thản, chỉ cảm thấy không khí xung quanh cũng trở nên mỏng manh như vậy, khiến hơi thở cô ấy có hơi không thông.

Cô ấy trực tiếp né tránh ánh mắt mà quay người bước đi, không nói lời nào, càng không muốn nói quá nhiều với Thích Ngôn Thương.

“Thấy tôi liền chạy, sợ tôi ăn cô sao?”
Người đàn ông dựa vào một bên, một tay kẹp điếu thuốc gõ khói bụi, một tay đút trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô ấy.

Bước chân Phương Nhu dừng lại, ghé mắt liếc nhìn Thích Ngôn Thương, chỉ nhìn thấy dáng vẻ mông lung của anh ta, cô ấy nói: “Giữa chúng ta không có gì để nói.


Hôm ấy đã nói rồi, trước khi đứa trẻ chưa sinh ra, hai người không dây dưa nữa, anh ta cũng sẽ không làm khó dễ cô ấy.

“Vậy không bằng tâm sự về đứa trẻ?”
Anh ta nhắc tới đứa trẻ càng khiến Phương Nhu căng thẳng không thôi.


Đưa tay che bụng, nơm nớp lo sợ nói: “Anh nói rồi, trước khi đứa trẻ chưa ra đời sẽ không làm khó tôi.


“Cho nên tôi có làm khó cô sao?”
Bỗng nhiên hỏi ngược một câu, Phương Nhu á khẩu không trả lời được.

Thực sự không có làm khó, nhưng Phương Nhu thật sự không muốn gặp lại Thích Ngôn Thương.

Cô ấy không nói gì, cất bước chuẩn bị rời khỏi, ai ngờ người đàn ông bỗng nhiên tiến lên ngăn cản trước mặt cô: “Đưa cô ra ngoài hóng gió một chút nhé?”
“Không cần, tôi không muốn hóng mát.


Chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Phương Nhu đối xử với anh ta như vậy.

“Vậy tôi đưa cô về.


“Không cần, tự tôi lái xe.


Trực tiếp từ chối ngắn gọn mà linh hoạt, rõ ràng xa lánh và chán ghét Thích Ngôn Thương đến bỏng mắt anh ta như thế.

Người đàn ông không vui cau mày: “Phương Nhu, cô cứ chán ghét tôi như vậy?”
Phương Nhu đứng trước mặt anh ta, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn qua gương mặt lạnh lẽo kia của anh ta, gương mặt sáng láng, đẹp trai vô cùng, lộ ra vẻ mạnh mẽ.

Không thể không nói, vứt bỏ tính cách vụng về kia, anh ta thật sự rất hấp dẫn với phụ nữ.

Chỉ tiếc…
“Nói cứ như anh không ghét tôi ấy, hai người nhìn nhau thấy ghét nhau thì sao lại giày vò nhau? Anh nói đúng không, anh Thích?”
“Cô chán ghét tôi là vì mẹ cô chết?”
“Đừng nhắc tới cái chết mẹ tôi với tôi.


Cái chết của mẹ là vảy ngược của Phương Nhu, mỗi một lần Thích Ngôn Thương nói ra, cô đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ, căm hận, không thể tha thứ.


Đến bây giờ, Phương Nhu cũng không biết nếu như đứa trẻ trong bụng sinh ra, đứa trẻ hỏi đến bà ngoại, cô ấy nên trả lời thế nào.

Tròng mắt cô ấy tức giận đến đỏ lên, tức đến run người, vừa đáng thương lại vừa bất lực như vậy khiến người ta đau lòng không thôi.

“Cô đi theo tôi.


Thích Ngôn Thương sững sờ một lát, nắm lấy tay cô ấy dắt đi.

“Buông tay, anh buông tay, anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh đã nói sẽ không làm khó dễ tôi nữa mà.


Phương Nhu giãy dụa.

Thực ra trong đáy lòng, cô ấy thật sự sợ hãi Thích Ngôn Thương.

Bây giờ bị Thích Ngôn Thương đưa đi, thật sự sợ hãi sẽ bị anh ta giam lỏng giống lúc trước, tra tấn, sống không bằng một con chó.

“Cô đang sợ gì? Tôi nói sẽ không động tới cô thì sẽ không động.


Người đàn ông buông cô ấy ra, nôn nóng giật cà vạt: “Theo tôi lên xe, đưa cô đi một nơi.


Cô ấy ngẩn người, nhìn thấy Thích Ngôn Thương thật sự không có thù địch gì mới lên xe cùng anh ta.

Cô ấy hỏi: “Chúng ta phải đi đâu?”
Cô từ đầu đến cuối không yên lòng.


Mà cùng lúc đó, nhà họ Kiều.

Binh binh bang bang…
Một tay Kiều Vi lật tung đồ trong phòng ngủ văng xuống đất, đồ trang điểm gì cũng rơi từa lưa nát bét.

Cô ta gần như phát điên, tức giận la hét chói tai: “Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển, đôi nam nữ đê tiện hai người, tôi muốn giết hai người, giết hai người, a a a a…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK