Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- -----
Chương 1153: Gặp mặt Tư Cận Ngôn.

Thế là cô và Tư Cận Ngôn tùy tiện chọn một vài món ăn cho bữa tối, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Bên đó anh Cận Ngôn sống như thế nào, có khỏe không?”
“Ừm, vẫn khỏe.”
Tư Cận Ngôn gật gật đầu, cầm một ly nước trái cây trên bàn cụng ly với Mộ Thiển một cái: “Nghe nói em và anh cả, giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện, xin lỗi, anh cũng không có ở bên cạnh, không thể giúp đỡ hai người.”
Anh biết sức khỏe bây giờ của Mộ Thiển không thể uống rượu, vì thể chỉ chọn nước trái cây nhiệt độ bình thường.
“Chúng em vẫn rất tốt.”
Mộ Thiển không muốn để cho Tư Cận Ngôn lo lắng cho cô và Mặc Cảnh Thâm, bèn cười hỏi: “Ở bên ngoài như thế nào, có tìm được cô gái nào hợp ý không? Anh cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, anh Thích Ngôn Thương người ta cũng đã kết hôn rồi, anh của em Cố Khinh Nhiễm cũng đã kết hôn, Cẩm Dung cũng đã có đối tượng, chỉ còn thiếu mình anh.”
Mặc dù nói quan hệ giữa hai người Cẩm Dung và Hạ Mạt còn chưa xác định, Hạ Mạt cũng chưa có trả lời lại ý của Cẩm Dung, nhưng Mộ Thiển có nhìn ra, Hạ Mạt vẫn có hứng thú với Cẩm Dung.
“Không vội, còn trẻ mà.”
Tư Cận Ngôn ôn hòa nở nụ cười: “Nghe nói em muốn đến Ẩn Tộc?”
Thật ra Tư Cận Ngôn không yên tâm về Mộ Thiển, có chút lo lắng cho cô.
Cô bé ngốc trước mặt làm biết biết bao nhiêu chuyện, chịu bao nhiêu đau khổ, anh ta đều thấy hết tất cả, cũng rất đau lòng, càng mong có thể cho cô một chỗ che mưa tránh gió, nhưng cô không hề cho anh ta cơ hội.
Đây chắc chắn chính là chuyện hối tiếc lớn nhất trong lòng của Tư Cận Ngôn.

Tay đang cầm nĩa của Mộ Thiển hơi khựng lại một chút, xiên một miếng bò bít tết từ tốn nhai kỹ, sâu xa nói một câu: “Chưa nghĩ ra, không chắc chắn.”
Tuy rằng bây giờ cô đã đưa ra quyết định muốn đi Ẩn Tộc, nhưng càng hiểu rõ rằng ở Ẩn Tộc đang có một hồi bão táp đang chờ đợi cô, cô không muốn làm Tư Cận Ngôn lo lắng.
Huống hồ, xem như là lo lắng thì Tư Cận Ngôn cũng không giúp được chuyện gì, hà tất phải để có thêm một người lo lắng.
Có cô và Mặc Cảnh Thâm, hai người là đã đủ rồi.
“Anh biết em chắc chắn sẽ đi, anh cũng không giúp được em gì cả, chỉ hy vọng em có thể chăm sóc tốt cho chính mình.”
Tư Cận Ngôn không ngẩng đầu nhìn Mộ Thiển, chỉ là cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng bò bít tết trong đĩa, sau đó khều khều mì Ý, bắt đầu chầm chậm ăn.
Anh ta không lên tiếng, Mộ Thiển cũng không nói chuyện.
Hai người dường như đã rơi vào bầu không khí ngượng ngùng.
Mộ Thiển chủ động hỏi: “Sau này anh Cận Ngôn có dự định gì, còn muốn ra nước ngoài sao?”
“Ừm, ra nước ngoài, ở bên kia đã quen rồi, trái lại không muốn trở về.”
Anh ta nói đều là lời thật lòng.
Ở một nơi thật xa, không có tranh giành đấu đá, anh lừa tôi gạt, tất cả đều là bình yên thanh thản, đối mặt với những đứa trẻ ngây ngô hồn nhiên, là chuyện vui vẻ lớn nhất trong cuộc đời của anh ta.
Bởi vì ánh trăng sáng trong lòng anh ta chính là cô gái trước mặt này, nhưng từ lâu trong trái tim của cô đã có nơi thuộc về rồi, Tư Cận Ngôn tất nhiên không thể đi vào trong đó.
“Ừ, vậy thì tốt, có thể sống cuộc sống mình thích mới là chuyện may mắn nhất của đời người.

Nghe nói sức khỏe anh trai của anh, Tư Văn Uyên đã bình phục rồi?”
Tư Văn Uyên là anh trai của Tư Cận Ngôn, lúc trước Tư Văn Uyên bệnh nặng, chính là nhờ Dương Liễu cứu Tư Văn Uyên, hơn nữa Tư Văn Uyên rất yêu thích Dương Liễu.

Sau khi nghe nói Dương Liễu qua đời, anh ta sa sút tinh thần một khoảng thời gian dài mới có thể bước ra được từ trong bóng tối
“Đã khỏi bệnh rồi, bây giờ tiếp nhận công ty của nhà họ Tư, anh tin rằng với tài năng của anh ấy, chắc chắn có thể dìu dắt sự nghiệp của nhà họ Tư.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Trước đây Tư Cận Ngôn không thích quản lý công ty, lúc ban đầu Mộ Thiển bị Mặc Cảnh Thâm chèn ép ở khắp nơi, Tư Cận Ngôn vì bảo vệ Mộ Thiển mới vội vàng quay lại công ty, muốn mượn năng lực của mình đi bảo vệ Mộ Thiển.
Nhớ lại năm đó, Tư Cận Ngôn quay lại nhà họ Tư, hai vợ chồng nhà họ Tư mừng rỡ như điên, còn đãi tiệc ăn mừng thật lớn suốt cả ba ngày.
Nhớ lại chuyện cũ, rõ ràng ngay trước mắt, nhưng chỉ mới chớp mắt mà đã trải qua rất nhiều năm rồi.
Để lại vô số những cảm khái.
“Cực kỳ tốt.

Anh trai anh trông coi công ty, vậy anh có thể trải qua cuộc sống như anh mong muốn rồi, làm một nghệ sĩ đàn dương cầm thật sự.”
Tư Cận Ngôn đánh đàn dương cầm rất giỏi, là giảng viên âm nhạc ở Đại học, sau đó quay về công ty nhà họ Tư làm việc, sống một cuộc sống không đúng như những gì anh ta mong muốn, trái lại bây giờ anh ta rời khỏi công ty, trải qua một cuộc sống bản thân mình yêu thích, Mộ Thiển mới có thể yên tâm một chút.
“Cuộc sống anh mong muốn?”
Tư Cận Ngôn ngước mắt lên, đôi mắt thâm thúy như biển sâu mênh mông nhìn về phía Mộ Thiển.
“Sao vậy, lẽ nào đây không phải là điều anh mong muốn sao?”

Mộ Thiển có hơi buồn bực.
Tư Cận Ngôn ngẩn ngơ, rút lại ánh mắt nhìn chằm gương mặt Mộ Thiển, nghiêng đầu nhìn về phía Hải Thành vừa thắp sáng đèn hoa rực rỡ ở bên ngoài, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt.
“Phải, đúng vậy.”
Vậy sao?
Tất nhiên không phải.
Điều anh ta muốn rất đơn giản.
Một cây đàn, một người, một mái nhà.
Cho dù là ở sâu trong rừng già, tất cả đều giản đơn, hoặc là cuộc sống nam cày nữ dệt, nhưng chỉ cần được ở cùng với người mình thích thì đó chính là điều hạnh phúc nhất.
Chỉ tiếc là...
Tư Cận Ngôn cầm ly nước chanh lên uống một ngụm, khẽ ngước mí mắt lên, nhìn về phía Mộ Thiển, chỉ thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, Tư Cận Ngôn sợ cô phát hiện ra manh mối gì, mím mím môi, nở nụ cười ôn hòa: “Cạn ly.”
“Chúc anh Cận Ngôn càng ngày càng tốt hơn, sớm ngày tìm được tình yêu đích thực trong lòng.”
Mộ Thiển nâng chiếc cốc đế cao lên nhẹ nhàng cụng vào ly của anh ta.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cốc thủy tinh sạch sẽ như mới phát ra tiếng lanh lảnh, giòn tan như chuông bạc.

Hai người mỗi người nâng cốc, ngẩng đầu uống một ngụm.
Ánh mắt chạm nhau, trong một phút chốc, ánh sáng rực rỡ thi nhau biến mất, trở nên lu mờ ảm đạm.
Mộ Thiển đã sớm không còn là cô bé ngốc nghếch của ngày xưa nữa, cô làm sao không hiểu được suy nghĩ trong lòng của Tư Cận Ngôn?
Chỉ có điều nhiều hơn là cô không muốn đối mặt mà thôi.
Cô biết tình cảm của Tư Cận Ngôn đối với mình, nhưng cô không thể cho anh ta tất cả những gì anh ta muốn, điều duy nhất mà cô có thể làm đó chính là chúc phúc, chúc phúc và chúc phúc!

Cả đời này cô đã phụ lòng quá nhiều người, làm sao được khi cô chỉ có một trái tim, không thể nào chia cắt ra được, cũng không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người.
Hai người đơn giản ăn vài miếng, sau đó mỗi người buông ly xuống.
“Anh Cận Ngôn, rốt cuộc hôm nay anh gọi em đến đây là có chuyện gì?”
Mộ Thiển bắt đầu bàn bạc chuyện chính.
“Có một món đồ này muốn đưa cho em.”
Tư Cận Ngôn cầm áo khoác dài bằng nỉ vắt trên chỗ tựa lưng của ghế dài, móc ra một chiếc USB từ trong túi tiền đưa cho Mộ Thiển: “Đồ vật trong này có lẽ có ích cho em.”
“Đồ vật gì cơ?”
“Em quay về xem là biết thôi.”
Tư Cận Ngôn cũng không có nói bên trong là món đồ gì, nhưng nếu đã nói nó có ích với Mộ Thiển, vậy chắc chắn sẽ có ích.
“Nếu đã ăn cơm xong rồi, vậy anh về trước đây.”
“Anh Cận Ngôn, anh...”
Mộ Thiển còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tư Cận Ngôn đã đứng dậy mặc áo khoác vào, trực tiếp rời khỏi.
Đi dứt khoát kiên quyết như vậy, thậm chí ngay cả một tiếng “tạm biệt” cũng không nói.
Mộ Thiển biết Tư Cận Ngôn đang tránh né nghi ngờ, dù sao cô đã kết hôn rồi; cô cũng biết Tư Cận Ngôn đang trốn tránh, trốn tránh đối mặt với mình, bởi vì anh ta sợ ở lại thêm mấy giây nữa thôi là anh ta sẽ không thể nào kiềm chế được tình cảm trong lòng của mình.
“Anh Cận Ngôn, tạm biệt.”
Dõi mắt nhìn theo anh ta rời khỏi phòng VIP, Mộ Thiển nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh ta, nói một câu.
Người, đã đi rồi, bóng dáng biến mất ở ngã rẽ.
Mộ Thiển cầm cốc nước chanh ở trên bàn uống một hơi cạn sạch, nhìn rất nhiều món ăn còn thừa lại trên bàn, trên mặt không nhịn được toát lên sự thương cảm..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK