Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ý em là Quân Dư à?”
Mặc Cảnh Thâm đã để cho Hàn Triết đi điều tra một số thông tin về Davier rồi, nhưng mà anh vẫn không thể nào ngờ rằng, Davier cuối cùng lại sẽ chọn Quân Dư để làm người đại diện cho mình.
“Đúng vậy a, hôm nay Davier đột nhiên đưa ra đề nghị đó, cô ta muốn Quân Dư làm người đại diện cho cô ta.

Em luôn cảm thấy rằng, hình như là cô ta cố tình nhắm vào Quân Dư mà đến đây vậy.”
Nếu không phải là như vậy, thì làm sao mà cô ta có thể biết rõ mọi chuyện liên quan đến cô như thế này được cơ chứ.
Mặc Cảnh Thâm không có nói gì cả, anh vẫn tiếp tục cúi thấp đầu và dùng bữa: “Công ty hiện giờ là do em quản lý, còn Quân Dư thì hiện tại cũng đang làm việc trong tập đoàn Mặc Thị, cậu ta có thời gian hay không anh cũng không rõ.

Em có thể tự mình đến hỏi xem thái độ của Quân Dư như thế nào.”
“Em sao?”
Mộ Thiển chỉ vào chính mình và nhìn Mặc Cảnh Thâm một cách đầy hoài nghi: “Không hay lắm thì phải?”
Quá mức ngạc nhiên, không thể nào tin được.
“Cảnh Thâm à, anh cũng biết là em với Mặc Quân Dư vốn dĩ đã không mấy thân thiết rồi, để em đi hỏi anh ta chuyện này thì cũng không hay cho lắm.”
Cô cầm ly sữa trên bàn lên và nhấp một ngụm nhỏ: “Thật ra thì em vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, hiện tại em cũng không muốn đi hỏi anh ta cho lắm.

Đợi thêm một chút nữa xem như thế nào rồi tính sau vậy.”
Davier quả thực là một ngôi sao sáng, nhưng mà Mộ Thiển cũng không muốn lấy thân mình mà đi mạo hiểm, chi bằng đợi thêm một chút nữa, để xem thái độ bên phía Davier như thế nào trước đã rồi tính sau vậy.
“Ừm, được, em tự mình xem như thế nào rồi quyết định vậy.”
Mặc Cảnh Thâm đối với công việc của Mộ Thiển cũng không tham gia quá nhiều vào, sau đó anh liền nói tiếp: “Đúng rồi, ngày mai anh có thể ra ngoài để đi làm được hay không?”

Ngày ngày ngồi ở nhà, Mặc Cảnh Thâm cũng cảm thấy có chút không được thoải mái cho lắm rồi.
“Không được.”
Mộ Thiển trực tiếp từ chối anh.
Sau khi vừa dứt lời xong, cô đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ngay khi Mộ Thiển vừa ngẩng đầu lên, thì cô liền nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đang nhìn chằm chằm vào mặt cô với ánh mắt đầy vẻ suy tư.
“Em… Ý của em là cơ thể của anh vẫn chưa có hồi phục lại hoàn toàn, mọi chuyện đều phải lấy sức khỏe làm trọng tâm, còn những thứ khác thì có hay không cũng không quan trọng.”
Mộ Thiển bày tỏ suy nghĩ trong lòng của mình.
“Thiển Thiển, có phải em đang có chuyện gì giấu anh hay không hả?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi đối diện cô, cây đũa đang cầm trong tay anh chợt khựng lại một chút, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô và hỏi.
Mộ Thiển vừa hay trong miệng đang nhai một muỗng cơm, ánh mắt cô chợt lóe sáng lên, cô cũng không có biểu hiện quá rõ ràng về sự khác thường của cô, chỉ là nhẹ giọng nói: “Anh đang ám chỉ về chuyện gì hả?”
“Nói như thế, nghĩa là em có rất nhiều chuyện đang giấu anh phải không hả?”
“Chuyện đó thì đương nhiên rồi.

Ví dụ như là thu nhập của công ty giải trí nè, hiện tại em đang có bao nhiêu tiền tiết kiệm nè, cả những dự định hiện giờ của em… Nếu tính hết những thứ này, thì những gì mà em đang giấu giếm anh quả thực là có rất nhiều chuyện nha.”
Sáng hôm nay, Cẩm Dung đã gọi điện thoại đến và nói lại hết cho Mộ Thiển nghe rồi, Mộ Thiển vẫn luôn để tâm chuyện này trong lòng, cô đã sớm biết Mặc Cảnh Thâm nhất định sẽ hỏi đến chuyện này rồi.
Cô chỉ đơn giản là nói theo một cách tự nhiên nhất có thể mà thôi.
“Ý của anh là vấn đề về sức khỏe của anh cơ.”
“Ồ, vậy thì em không rõ rồi.


Dù sao thì tất cả những gì mà em biết được cũng là từ miệng Cẩm Dung đã nói ra cho em biết.”
Mộ Thiển trực tiếp đem tất cả các vấn đề đều đẩy hết lên người của Cẩm Dung, không phải là cô đang trốn tránh trách nhiệm, mà là cô đang cố tránh đi những sơ hở, hoặc là một số câu trả lời có nguy cơ không khớp với lại lời khai của Cẩm Dung, đó mới là vấn đề nguy hiểm nhất mà cô lo ngại.
“Nhưng có điều…”
Cô đặt đôi đũa xuống, một bộ dạng vô cùng nghiêm nghị nhìn Mặc Cảnh Thâm, sau đó cô thở dài một tiếng rồi nói: “Hiện tại sức khỏe của anh quả thực là không được tốt cho lắm, cần phải được điều dưỡng cho thật cẩn thận vào.

Anh bắt buộc phải nghe lời của Cẩm Dung.

Đợi sức khỏe của anh hồi phục lại rồi thì anh muốn làm gì cũng được, em tuyệt đối sẽ không ngăn cản anh đâu.”
Sau đó, cô lại nói thêm: “Nếu như mà anh cảm thấy ở nhà buồn chán quá đi, thì anh có thể gọi mấy người Thích Ngôn Thương bọn họ qua nhà bầu bạn cùng anh, hoặc là anh có thể ra ngoài đi dạo đâu đó cho khuây khỏa cũng được.”
Làm sao mà Mộ Thiển có thể không biết được hoàn cảnh hiện tại của Mặc Cảnh Thâm được cơ chứ, ngày ngày ở nhà suốt thì tự nhiên anh cũng sẽ cảm thấy vô cùng buồn chán mà thôi.
Nhưng mà, dù sao thì cô cũng rất lo lắng cho sức khỏe của anh, không dám để cho Mặc Cảnh Thâm cử động quá nhiều.

Tại biệt thự Thanh Nhã.
Biệt thự Thanh Nhã là ngôi biệt thự mà Thích Ngôn Thương đã tặng cho Phương Nhu.
Kể từ ngày hôm đó, khi mà Thích Ngôn Thương rời đi, thì anh ta đã liên tiếp vài ngày liền đều không có trở về rồi.
Phương Nhu cũng chỉ có thể một mình sống trong ngôi biệt thự Thanh Nhã, trông vô cùng xa lạ này mấy ngày liền mà thôi, dần dần cô cũng quen thuộc hơn với những người giúp việc trong ngôi biệt thự này rồi, nên cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa.
So với việc ở nước ngoài, thì ở nơi quê hương này, một chút sự lạnh lẽo và cô đơn này có đáng là gì đâu chứ.
Đêm nay, Phương Nhã rảnh rỗi không có việc gì làm, nên cô ngồi trong sân biệt thự để hóng gió.


Từ xa cô đã phát hiện ra, có một chiếc xe hơi đang từ từ tiến tới ngôi biệt thự này, sau đó liền dừng lại ở lối ra vào của cổng biệt thự và bấm còi.
Người giúp việc lập tức mở cửa biệt thự ra, xe hơi lái vào và dừng lại.
Phương Nhu lúc này mới nhận ra đó là Thích Ngôn Thương, anh ta đã về rồi.
Cô ngay lập tức đứng dậy, xoay người và đi vào đại sảnh, cô không muốn cùng Thích Ngôn Thương giao tiếp quá nhiều, cô cũng không muốn nhìn anh ta thêm một giây nào nữa.
“Đứng lại!”
Thấy cô xoay người liền muốn rời đi, Thích Ngôn Thương gọi cô một tiếng, rồi anh ta đi về phía cô.
Phương Nhu nghe thấy tiếng kêu liền dừng lại, cô đứng yên nhưng không hề quay đầu lại nhìn anh.
“Sao nào? Vừa nhìn thấy tôi là muốn rời đi hay sao hả? Em ghét tôi đến như vậy à?”
Bàn tay to lớn của anh ta vỗ nhẹ vào vai của Phương Nhu một cái, sải chân bước đến trước mặt cô, cả hai tay đặt lên bả vai của cô và nghiêng người nhìn cô.
Khoảng cách giữa hai người họ đang ở rất gần, Phương Nhu đang cúi thấp đầu xuống, nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy rất rõ ràng mùi rượu nồng nặc từ phía anh phả vào mặt cô, mùi hương rất hăng.
Anh ta uống say rồi.
“Tôi có chút buồn ngủ rồi, tôi muốn lên lầu đi ngủ.”
Cô đưa tay ra muốn gạt tay của anh ta xuống, nhưng người đàn ông này vẫn nắm chặt lấy vai của cô, một chút cử động cũng không có: “Cậu Thích Ngôn Thương, làm phiền anh buông tay ra, có được không hả?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ lãnh đạm rơi vào trên người Thích Ngôn Thương, cô đang im lặng chờ đợi phản ứng của anh.
“Nếu như tôi không buông tay ra thì sao hả?”
Trọng tâm của Thích Ngôn Thương rơi vào trên người của Phương Nhu, thân thể anh lắc lư, hiển nhiên là anh ta đã uống rất nhiều rượu.
Có lẽ là đã say rồi, nên khi anh ta nói chuyện với Phương Nhu cũng mang theo một chút sự khiêu khích.
“Cậu Thích Ngôn Thương, bây giờ tôi đang mang thai và tôi rất mệt mỏi.

Nếu như có chuyện gì muốn nói thì để ngày mai rồi hẵng nói chuyện đi.”
“Phương Nhu?”
Người đàn ông đột nhiên gọi tên của cô, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt của anh ta: “Em cự tuyệt tôi như vậy, đối với em, tôi thật sự đáng ghét đến như vậy hay sao hả?”

Phương Nhu mím môi, bàn tay có chút căng thẳng mà nắm chặt lại, do dự vài giây, sau đó mới yếu ớt gật đầu một cái.
Cô hít sâu một hơi vào, dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào anh ta và nói: “Không, chính xác mà nói đó là…hận.”
Đúng vậy, đó chính là hận.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Phương Nhu cũng không thể nào tha thứ cho tất cả những gì mà Thích Ngôn Thương đã từng làm với cô ấy khi đó, cô luôn khắc sâu nó trong tim mình và vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên đi.
Trong khoảng thời gian đó, cô sống không bằng chết, đó vĩnh viễn là một cơn ác mộng đối với cô.
“Hận sao? Ha ha.”
Thích Ngôn Thương cười một cái rồi buông cô ra: “Em xứng sao hả?”
“Xứng hay không xứng thì còn có thể làm được gì cơ chứ, vẫn như cũ thôi, cho dù là chuyện gì thì cũng không thể nào thay đổi được nữa.”
Phương Nhu không có vì những lời nói đó của Thích Ngôn Thương mà tức giận, cô chỉ là thu hồi lại ánh mắt của mình, bước qua bên cạnh Thích Ngôn Thương và đi thẳng lên lầu.
Từng bước từng bước một đi lên trên cầu thang, sau lưng cô cũng không có tiếng bước chân bước theo, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng được hạ xuống, tưởng rằng Thích Ngôn Thương sẽ không gây khó dễ cho cô nữa.
Kết quả là khi cô vừa mới bước vào phòng và định đóng cửa lại thì một bàn chân của anh ta đã thò vào, chặn lại ngay trước cửa.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn Thích Ngôn Thương: “Cậu Thích Ngôn Thương, đây là phòng ngủ của tôi, anh không thể vào trong được.”
“Đây, là biệt thự Thanh Nhã của Thích Ngôn Thương tôi đây.”
Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta bởi vì uống rượu nên đã xuất hiện những vệt màu đỏ ửng, nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng đến phong thái lạnh lùng và tuấn tú của anh ta.
Nghe được những lời mà Thích Ngôn Thương nói xong, Phương Nhu ngơ ngác một lúc, sau đó mới mở cánh cửa phòng ra, đứng ở trước mặt của Thích Ngôn Thương và vô cũng lãnh đạm nói: “Đúng vậy, đây là biệt thự của anh.

Vì vậy, tôi mới là người nên rời khỏi đây.”
Trái tim của Phương Nhu hơi chùng xuống, cô cảm thấy bản thân mình đến cuối cùng thì vẫn là quá ngây thơ đi, làm sao mà có thể tin được những lời mà Thích Ngôn Thương đó nói được kia chứ.
Địa bàn của anh ta, đó chính là động hổ hang sói, vốn dĩ là không được có nửa điểm tin tưởng nào cả.
“Vậy thì làm phiền cậu Thích Ngôn Thương tránh ra một chút, bây giờ tôi sẽ rời đi ngay.”
Phương Nhu tuy là ngẩng đầu lên, nhưng mà cô rũ mi mắt xuống, cố gắng tránh khỏi ánh mắt của Thích Ngôn Thương..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK