Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- -----
Chương 1154: Mẹ của Tư Cận Ngôn.

“Phù...”
Mộ Thiển thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nội tâm cực kỳ phức tạp.
Nếu như không phải ngày hôm nay còn có việc, có lẽ cô căn bản sẽ không gặp mặt riêng hai người với Tư Cận Ngôn.
Vốn dĩ nội tâm Mộ Thiển rất bình tĩnh, bởi vì một cuộc gặp mặt với Tư Cận Ngôn mà cảm xúc cả người của cô đều có vẻ hơi bức bối, vì thế lại ngồi trong phòng VIP một lát.
Ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi, trước cửa phòng VIP đột nhiên xuất hiện một người.
Là...!Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc duyên dáng sang trọng.
Người này cô đã từng gặp rồi, chính là mẹ của Tư Cận Ngôn, Đỗ Hiểu Yến.
Mặc dù Mộ Thiển chưa từng nói chuyện với mẹ Tư, nhưng cũng đã gặp mấy lần, tình cờ trên tin tức cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của bà ấy.
“Cô là...!Mộ Thiển, cô Mộ đúng không?”
Người phụ nữ kia mặc sườn xám màu đen, trên vai choàng một cái áo khoác màu xám, tóc dài mượt mà búi lên sau gáy, trên gương mặt được chăm sóc vô cùng kỹ càng có thể lờ mờ thấy được không ít nếp nhăn, cho dù như vậy cũng không hề ảnh hưởng tí nào đến vẻ đẹp của bà ấy.
Ngọc vây xung quanh, chim phỉ thúy uốn lượn, bóng dáng thướt tha vẫn còn đó.
Không khó nhìn ra, khi còn trẻ bà ấy chắc chắn là người đẹp.
Mộ Thiển đứng dậy: “Bà Tư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tư Cận Ngôn chân trước vừa rời đi, bà Tư chân sau đã đến đây, rõ ràng là chắc chắn đã nhìn thấy Tư Cận Ngôn đi rồi bà ấy mới đến.
Bà Tư đóng cửa phòng VIP lại, bước tới đối diện Mộ Thiển ngồi xuống: “Tùy tiện đến tìm cô, có hơi đường đột, nhưng hy vọng cô Mộ hãy thông cảm cho tấm lòng người mẹ của tôi đây.”

Nghe lời của bà ấy, Mộ Thiển có hơi khó hiểu: “Không hiểu bà Tư nói vậy là có gì.

Nhưng mà, tôi và anh Cận Ngôn là bạn bè, tôi anh ấy và Cảnh Thâm còn là anh em tốt, bà Tư có lời gì không ngại nói thẳng chứ.”
Quen biết với Tư Cận Ngôn nhiều năm như vậy, lần này xem như là chính thức gặp mặt bà Tư về mặt ý nghĩa.
Bà Tư có hơi căng thẳng nắm chặt tay, ánh mắt chớp chớp, lắc đầu thở dài: “Haiz...!Tôi, thật ra tôi vốn không nên van nài cô, nhưng thật sự tôi đã hết cách rồi.”
Bà ấy cảm khái.
Mộ Thiển không nói gì, ngồi ở đối diện bà ấy, rửa tai lắng nghe.
“Cô cũng biết cái tính tình tích an nhàn thoải mái của Cận Ngôn, từ nhỏ đã không thích đến công ty làm việc, cũng không đồng ý tiếp nhận công ty của nhà họ Tư.

Mấy năm trước nó đột nhiên đồng ý về công ty đi làm, lúc đó mặc dù có hơi khó hiểu, nhưng sau đó mới biết được, thằng nhỏ ngốc này đều vì cô.

Haiz...”
Lại là một tiếng than ngắn thở dài, bà Tư nói tiếp: “Nhưng bất kể nói thế nào đi nữa, ít nhất đứa bé Cận Ngôn kia cũng đến công ty làm việc mấy năm, nhưng năm ngoái nó đột nhiên từ chức ở công ty, sau đó ngơ ngẩn một mình trong nhà mấy hôm, rồi dọn dẹp hành lý đi tới vùng núi.
Cô cũng biết, nhà chúng tôi chỉ có Cận Ngôn và Văn Uyên hai anh em trai này thôi, sức khỏe Văn Uyên yếu ớt, sao có thể gác vác nổi chức trách lớn của công ty? Nhưng Cận Ngôn vẫn không chịu tiếp nhận gánh nặng của công ty.

Bây giờ tôi và ba nó cũng đã già rồi, còn lại bao nhiêu ngày tháng nữa? Chưa nói đến chuyện hai đứa nhỏ này còn chưa lập gia đình, càng làm người ta lo lắng về chuyện ở công ty hơn.
Nhà họ Tư có thể có ngày hôm, bỏ ra bao nhiêu cố gắng và vất vả? Nhưng nếu không có người chống đỡ công ty, như vậy không bao lâu nữa tu hú sẽ chiếm tổ chim khách, đến lúc đó công ty phải đổi họ rồi.”
Hình thức công ty đầu tư cổ phần, nếu như kinh doanh không được, công ty đổi chủ, đó là chuyện thường xảy ra.
Bà Tư trăn trở thật sự là chuyện này.

“Nghe nói sức khỏe của cậu lớn nhà họ Tư đã khỏi hẳn, thoáng nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, làm quen với công ty một chút, tất nhiên có thể gánh vác được công ty rồi.”
Mộ Thiển mỉm cười, nói.
“Ôi trời, đó là cách nói với người bên ngoài thôi.

Tình hình của Văn Uyên như thế nào, người khác không hiểu rõ, một người làm mẹ như tôi còn không biết hay sao?”
“Anh Cận Ngôn biết không?”
“Biết thì biết, nhưng quan trọng là nó không muốn về nhà, cứ khăng khăng muốn rời khỏi.

Tính tình này của nó giống y chang như ba nó.”
Mộ Thiển chưa từng nói chuyện với bà Tư, bây giờ gặp mặt, lại cảm thấy tính tình của bà ấy khá là thân thiện, là một người cực kỳ dễ sống chung.
“Đúng, anh Cận Ngôn thật sự là một người cố chấp.” Mộ Thiển rất đồng ý với lời nhận xét của bà Tư đối với Tư Cận Ngôn.
“Thật ra...!Tôi biết đứa bé Cận Ngôn kia nó vẫn còn thích cô, nhiều năm rồi tôi sắp xếp cho nó đi xem mắt, cũng tìm cho nó rất nhiều cô gái tố chất rất tốt, nhưng hoặc là nó không gặp, hoặc là nói sẽ nói thắng với người ta là nó có người thích rồi.
Huống hồ bây giờ cô đã kết hôn với Cảnh Thâm đứa nhỏ kia rồi, tôi lại càng không nên đến tìm cô.

Nhưng tôi thật sự không còn cách nào cả, thật sự đi đến đường cùng rồi.

Hy vọng cô có thể cùng Cảnh Thâm khuyên Cận Ngôn một chút, kêu nó ở lại, đừng đi nữa.”
Nhà họ Tư là một dòng họ lớn ở Hải Thành, bao nhiêu người nhìn thấy bà Tư đều bày ra dáng vẻ thấp hèn a dua nịnh bợ, nhưng bây giờ bà Tư lại hạ thấp bản thân mình đứng trước mặt Mộ Thiển, thậm chí còn ăn nói khép nép cầu xin cô.
Thấy cảnh thế này, trong lòng Mộ Thiển thật sự không biết là cảm xúc gì.

“Bà Tư...”
Cô lắc lắc đầu, mười ngón tay đan xen đặt trên bàn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi khó khăn.

“Anh Cận Ngôn từ nhỏ đã tôn sùng sự tự do, làm việc luôn tùy theo ý thích, không bị gò bó.

Anh ấy muốn vươn ra thế giới bên ngoài, không thích quản lý công ty.

Tuy rằng bà Tư nói rất có lý, nhưng nếu như cứ luôn ép buộc anh ấy làm những chuyện anh ấy không thích, chưa chắc sẽ có được vui vẻ gì.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sức khỏe của Văn Uyên yếu ớt, bây giờ sức khỏe của ba nó cũng ngày càng yếu đi, cũng không thể để một bà già hết thời như tôi đây đến công ty quản lý?”
Bà Tư cuống lên, giọng nói không kìm được nâng cao mấy phần.
Nói xong, cảm thấy mình đã thất thố, lúc này bà ấy lôi kéo nắm tay Mộ Thiển: “Cô Mộ, xin lỗi, ban nãy tôi sốt ruột quá.

Mấy hôm nữa là Cận Ngôn nó đi rồi, nếu như cô không giúp tôi một chút, tôi thật sự không còn cách nào khác.”
Việc đã đến nước này, Mộ Thiển cũng ngại từ chối khéo nữa, gật gật đầu, đồng ý.
“Được, vậy tôi sẽ thử xem.

Nhưng được hay không được, tôi...”
Cô muốn nói lại thôi, lời nói còn lại không cần phải nhiều lời, bà Tư sẽ tự hiểu rõ ràng.

Trên gương mặt che kín mây đen của bà ấy lập tức toát lên nụ cười: “Được rồi, được rồi, cô Mộ, thật sự rất cảm ơn cô.”
Mộ Thiển không quen bị người khác nắm tay thân thiết, bèn im lặng không lên tiếng rút tay mình về, khách sáo cười cười: “Vậy tôi đi trước nhé.”

Cô đứng dậy choàng khăn quàng cổ lên, xách túi xách rời khỏi.
Ai biết vừa đi được vài bước, phía sau lại vang lên giọng nói của bà Tư: “Cô Mộ, nếu như không có Cảnh Thâm, cô có suy nghĩ đến Cận Ngôn không?”
Vấn đề đột ngột này làm bước chân của Mộ Thiển khựng lại, cảm giác rất khó tin được.
Cô chầm chầm quay người, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bà Tư, đơ ra mấy giây.
Lát sau, gương mặt trắng nõn không chút tì vết của Mộ Thiển toát lên một nụ cười khách sáo: “Bà Tư, trên đời này làm gì có hai chữ "nếu như"?”
Nói xong, Mộ Thiển không nói nhiều lời nữa, xuống lầu, lái xe quay về.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Bên trong biệt thự Ngự Cảnh.
Mộ Thiển về đến nhà, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách chờ Mộ Thiển.
“Cảnh Thâm?”
Bước vào phòng khách, Mộ Thiển đứng trước cửa đổi một đôi dép lê bằng nhung màu hồng nhạt, bước đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống, dựa vào bờ vai của anh: “Anh biết ban nãy sau khi Cận Ngôn đi rồi thì ai tới tìm em không?”
“Ai?”
Mặc Cảnh Thâm khép laptop đặt trên đùi lại, để lên bàn, giơ tay ôm bờ vai của cô, hỏi.
“Đỗ Hiểu Yến.”
Mi tâm Mặc Cảnh Thâm nhăn lại: “Em nói mẹ của Cận Ngôn?”
“Ừm.”
“Bà ấy kêu em ra mặt giữ Cận Ngôn lại?”
- -----.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK