Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vậy à?” Mộ Thiển híp mắt, hỏi: “Tôi vẫn rất tò mò anh là ai, mặc dù mọi người đều cho rằng anh là Mặc Viên, nhưng tôi biết rõ anh không phải.”
Anh ta gật đầu, xòe tay: “Nói nghe thử xem?”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc anh là Ẩn tộc nhỉ?”
Trăm phương ngàn kế lẻn vào nhà họ Mặc, an bài Dương Liễu ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không có bất cứ giá trị lợi dụng.

Mãi tới mấy ngày trước, cô mới biết mình là con gái của thiếu chủ Ẩn tộc, cô mới nghi ngờ lý do Mặc Viên tiếp cận với mình.

Bây giờ xem ra phỏng đoán của mình là đúng.
“Ha ha ha ha…” Mặc Viên ngửa đầu cười to: “Cô rất thông minh.

Tuy nhiên không chỉ mình cô biết thân phận của tôi.

Mặc Cảnh Thâm đều biết hết, mặc dù âm thầm phái người bảo vệ cô, nhưng người của anh ta, cùng với bốn thành viên FE mà cô dẫn theo đều đã chết.” Anh ta chắp tay sau lưng, vẻ mặt kiêu ngạo như người cầm quyền.
“Anh…”
“Mặc Cảnh Thâm đang bị người đến từ thủ đô kiềm chế, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Mộ Thiển, hôm nay cô chết chắc rồi!”
“Nếu đã là người sắp chết thì không ngại cho tôi chết minh bạch đi.” Mộ Thiển vẫn bình tĩnh hỏi: “Cái gọi là ‘bệnh lạ’ của Mặc Cảnh Thâm cũng không phải là bệnh lạ gì, mà là cổ độc của Ẩn tộc, đúng không?”
Kết hợp với những chuyện lúc trước, Mộ Thiển có phỏng đoán lớn mật.


Ban đầu khi biết Ẩn tộc, ấn tượng sâu sắc nhất của Mộ Thiển chính là ẩn thuật và cổ độc của họ.

Nếu Mặc Viên thật sự là người của Ẩn tộc thì anh ta tìm được cổ độc cũng không khó, âm thầm hạ cổ độc cho Mặc Cảnh Thâm lại càng đơn giản.
“Chậc chậc…” Anh ta tặc lưỡi, lắc đầu thở dài: “Thế mà cô cũng đoán được, thông minh đấy chứ.

Nhưng biết thì sao? Mặc Cảnh Thâm vẫn chỉ còn một con đường chết mà thôi.”
“Mặc Viên, anh thật hèn hạ! Anh tính kế tôi là được, tại sao còn ra tay với Mặc Cảnh Thâm? Anh ấy chỉ là người vô tội mà thôi.” Mộ Thiển phẫn nộ.

Cô không muốn hỏi nhiều, ví dụ như cái chết của Thượng Quan Thụy Hoa, tất cả chuyện đặt ở trước mắt thì vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn.

Lúc này cô mới phát hiện Mặc Viên che giấu quá sâu, thật sự khiến người ta giận sôi máu.
“Làm gì có chuyện vô tội? Nếu tôi là ‘Mặc Viên’, vậy thì nhà họ Mặc nhất định phải là của tôi, không ai có thể ngăn cản tôi.”
Mặc Viên lòng muôn dạ thú, có thể nói là tâm kế sâu đậm, thậm chí khiến Mộ Thiển nghi ngờ có phải tới bây giờ, Mặc Cảnh Thâm vẫn chưa biết bộ mặt thật của anh ta không?
“Anh có chắc là muốn giết tôi không?” Mộ Thiển ra vẻ bình tĩnh: “Theo tôi được biết, vị trí tộc trưởng của Ẩn tộc chỉ truyền nữ chứ không truyền nam.

Nếu tôi chết, anh sẽ không bao giờ có cơ hội nắm giữ Ẩn tộc.”
Nếu không phải hôm đó ông Cố đã nói hết mọi chuyện cho cô thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn bị che giấu.
“Cho nên bây giờ cô có hai sự lựa chọn, thứ nhất, hợp tác với tôi, thứ hai, chết!”
Anh ta đưa ra hai con đường cho Mộ Thiển chọn.
“Nếu tôi chọn con đường thứ ba thì sao?” Mộ Thiển nhìn Mặc Viên, đáy mắt lướt qua tia sáng.
“Vậy thì còn phải xem tôi có cho cô cơ hội hay không.” Mặc Viên khinh miệt hừ lạnh, vung tay lên, người đứng bên cạnh anh ta giơ súng chĩa vào Mộ Thiển.
“Ra tay!” Mặc Viên không hề khách khí, hiển nhiên không muốn nói nhiều với cô làm lãng phí thời gian.
“Pằng!” Tiếng súng vang lên, Mộ Thiển căng thẳng, vốn tưởng rằng kế tiếp mình sẽ chết, ai ngờ tên cầm súng nhắm vào Mộ Thiển lại ngã trên mặt đất.
“Mặc Cảnh Thâm?” Mặc Viên nhìn sau lưng Mộ Thiển, đôi mắt mở to, vô cùng phẫn nộ.
“Chú bảy, ra ngoài chơi không dẫn tôi đi cùng à?” Mặc Cảnh Thâm sải bước đến gần Mặc Viên.

Anh ta đi đến trước mặt Mộ Thiển, muốn bắt lấy cô, ai ngờ cô lại phản ứng cực nhanh, trực tiếp đâm vào người anh ta.
“Hự!” Cơn đau đột ngột khiến Mặc Viên cuộn người lại.

Mộ Thiển đẩy Dương Liễu ra, chạy về phía Mặc Cảnh Thâm.

Khẩu súng trong tay Mặc Viên nhắm ngay lưng cô.
“Pằng!” Tiếng súng vang lên, viên đạn xé rách không khí, bay thẳng đến chỗ Mộ Thiển.
“Coi chừng!” Mặc Cảnh Thâm nhanh chân tiến lên ôm Mộ Thiển vào lòng, xoay tròn 360 độ, giơ súng bắn mấy phát về phía Mặc Viên.

Con ngươi của anh ta co rụt lại, nhận thấy nguy hiểm, lập tức kéo Dương Liễu đến trước mặt mình.


Dương Liễu run lên, khóe môi chảy máu, trên bộ đồ màu pastel xuất hiện mấy lỗ máu.

Ba phát đạn đều bắn trúng cô ta, một phát trúng tim.
“Ưm…” Dương Liễu nghẹn ngào, đầu óc trống rỗng, tai như ù đi.

Cô ta nhìn về phía trước, Mộ Thiển đang quay lại nhìn cô ta.
“Xin… Ưm…”
Cuối cùng cô ta vẫn không thể nói hết một câu xin lỗi, thân thể đã mềm oặt ngã trên mặt đất.

Một sinh mệnh cứ thế kết thúc tại đây.
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Đi mau!”
Hai bên bắn nhau, mưa bom bão đạn rất nguy hiểm.

Mặc Cảnh Thâm kéo Mộ Thiển nấp vào sau bụi cỏ.

Cô nhìn anh: “Sao anh lai đến đây?”
Mặc Viên mới nói anh bị người đến từ thủ đô kiềm chế, mới bao lâu mà đã tới chỗ này rồi?
“Anh mà không đến thì con anh sẽ không có mẹ.” Anh ôm cô vào lòng, tay bịt tai cô, giống như che chở một đóa hoa trong bão táp, không để nó bị tàn phá.

Mộ Thiển im lặng tựa vào lòng anh.
Anh vẫn liên tục nổ súng, giao chiến với Mặc Viên ở đối diện.

Cô không rảnh bận tâm chuyện khác, ngược lại mượn cơ hội này tựa vào lòng Mặc Cảnh Thâm, cảm nhận hơi thở trên người anh, hưởng thụ khoảnh khắc tốt đẹp ngắn ngủi.


Mặc dù cô đã khôi phục ký ức, nhưng vì nhiều lý do nên đến bây giờ cô vẫn không dám nói với Mặc Cảnh Thâm.
A Thâm, có anh thật tốt.

Mộ Thiển rúc vào lòng anh, trong lòng chua xót, cảm nhận hơi thở quen thuộc, không khỏi cảm thấy mũi cay xè, nước mắt chảy xuống.
Một lúc sau, Mặc Cảnh Thâm bỗng vỗ lên lưng Mộ Thiển, cô mới giật mình hoàn hồn, đứng dậy, lúc này mới phát hiện Mặc Viên đã biến mất.
“Boss, Mặc Viên bỏ trốn, tôi đã phái người đuổi theo.” Hàn Triết đi tới báo cáo.
“Ừ.” Mặc Cảnh Thâm đáp, sau đó nhìn Mộ Thiển: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Những ngày huấn luyện trên đảo Vô Danh, Mộ Thiển đã quen với cuộc sống này, cho nên không quá khẩn trương.

Ngược lại là vừa rồi trên bờ vực sống còn, cô vẫn còn hơi sợ.
“Ừ.” Mộ Thiển gật đầu, cùng Mặc Cảnh Thâm xoay người rời đi.

Được một lát, Mặc Cảnh Thâm phản xạ khoác tay lên vai cô.
“Mặc Cảnh Thâm, anh…” Không chờ Mộ Thiển lên tiếng, Mặc Cảnh Thâm đã mềm nhũn ngã xuống.
“Mặc Cảnh Thâm, anh sao vậy?” thấy Mặc Cảnh Thâm ngất xỉu ngã xuống đất không có phản ứng, Mộ Thiển hoảng sợ.

Cô quỳ xuống lắc lư người anh, tay đặt lên eo anh, bỗng cảm thấy lòng bàn tay nóng ấm.

Cô giơ tay lên, trên tay đã dính đầy máu tươi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK