Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mộ Thiển chỉ gật đầu nhưng không lên tiếng.
Cô và mẹ Tư hai người cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, đột nhiên tìm đến cô, tất nhiên là có chuyện cầu, làm sao Mặc Cảnh Thâm không đoán ra được.
“Anh cũng đang có suy nghĩ này.”
Ngoài ý muốn là Mặc Cảnh Thâm cũng có suy nghĩ ủng hộ mẹ Tư.
Có lẽ với cách nhìn của Mặc Cảnh Thâm, Tư Cận Ngôn là anh em tốt của anh, nhưng càng giống như một người bạn bè cùng lớn lên với anh, làm người ta không yên tâm.
“Không phải Tư Văn Uyên đã khỏe rồi sao, anh ấy có lẽ có thể chống đỡ cho nhà họ Tư.

Em cảm thấy Tư Cận Ngôn khá là thích tự do, ở lại công ty cũng không phải là cách tốt nhất.”
Tuy rằng Mặc Cảnh Thâm và Tư Cận Ngôn quen biết với nhau trong khoảng thời gian dài, nhưng Mộ Thiển lại biết Tư Cận Ngôn muốn thứ gì.
Anh càng yêu thích cuộc sống tự do tự tại.
“Người sống một đời, tận hưởng niềm vui trước mắt, sao không sống một cuộc sống mà mình mong muốn?” Mộ Thiển không nhịn được cảm khái một tiếng: “Anh xem, anh và em đã bỏ lỡ quá nhiều thứ tốt đẹp, tại sao không nên hiểu cho Cận Ngôn một chút?”
Mộ Thiển khuyên bảo Mặc Cảnh Thâm.
Người đàn ông cười cười, duỗi tay xoa xoa gò má của cô: “A Thiển nói có lý lắm.”
Anh cũng không cãi lại.
Mặc dù nói rất đúng, nhưng khi thật sự đứng trước mặt cuộc sống, con người cần phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.

Tình hình bây giờ của nhà họ Tư cũng không đơn giản như những gì thấy ở bên ngoài.

Mặc Cảnh Thâm biết, nếu như Tư Cận Ngôn không ở lại, thứ chờ đợi nhà họ Tư chỉ sợ không phải chỉ là cửa ải khó khăn trước mắt.
Reng reng reng――
Phút chốc, điện thoại di động nằm trong túi của Mặc Cảnh Thâm rung lên, lập tức tiếng chuông cũng reo lên.
Người đàn ông cầm điện thoại di động nghe điện thoại: “Ngôn Thương?”
“Được, bây giờ tôi lập tức qua liền.”
“Biết rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nói đơn giản vài câu với đầu dây bên điện thoại sau đó lập tức cúp máy.
Mộ Thiển nhìn anh, hỏi: “Thích Ngôn Thương tìm anh sao?”
“Tâm trạng của cậu ta không tốt, đang ở quán bar, bây giờ anh phải qua đó một chuyến.

Em ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh quay về.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận một chút, buổi tối...”
Mộ Thiển rất muốn nói với Mặc Cảnh Thâm, buổi tối về sớm một chút.
Nhưng mà cô lại lo lắng cho tình hình của Thích Ngôn Thương, vẫn là đổi sang câu khác, nói: “Đừng uống nhiều quá...”
Người đàn ông hơi nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ lên cằm của cô, cúi người khẽ hôn: “Mặc Cảnh Thâm anh đây có tài cán gì, có thể gặp được em?”
“Đừng có nói nhảm nữa, mau mau đi đi.”
Mộ Thiển bị Mặc Cảnh Thâm chọc cho tức cười.
Người đàn ông đứng dậy, khoác thêm một chiếc khoác sau đó vẫy vẫy tay với Mộ Thiển rồi lái xe rời đi.
Nhìn xe ô tô biến mất trong màn đêm, Mộ Thiển đứng trước cửa đờ ra.
“Hắt xì!”
Trời rất lạnh, Mộ Thiển hắt hơi một cái, lạnh đến nỗi hơi hơi rụt vai lại, quay người đi về phòng.
Trở về phòng ngủ, đơn giản rửa mặt một phen sau đó chui vào trong chăn, cầm điện thoại di động gọi một cuộc cho Phương Nhu.
Nhưng cho dù cô có gọi như thế nào đi nữa thì cũng hiển thị là không thể kết nối.
Mộ Thiển không thể làm gì khác hơn chỉ đành nhắn tin Wechat cho Phương Nhu
[Nhu Nhu, bây giờ em đang ở đâu vậy? Sắp xếp xong hết chưa?]
[Sao không trả lời? Điện thoại của em cũng không gọi điện, có hơi lo lắng cho em.]
[Nhìn thấy tin nhắn thì nhớ trả lời lại.]
Cô soạn liên tục mấy tin nhắn liền sau đó gửi đi.
Đang lúc cô định bỏ điện thoại di động xuống chuẩn bị ngủ thì tin nhắn điện thoại di động reo lên.
Mở ra xem, là tin nhắn Phương Nhu gửi đến.
[Chị Mộ, em rất khỏe, đã sắp xếp xong cả rồi.]

[Em đã đổi số di động mới rồi, em và đứa bé rất tốt, chỉ là không muốn liên lạc với Thích Ngôn Thương mà thôi.

Hy vọng chị có thể hiểu cho em.]
[Tạm thời em không nói số di động của em cho chị được, có việc gì chị cứ trực tiếp gửi tin nhắn Wechat cho em được rồi.]
Phương Nhu không gửi số di động cho Mộ Thiển.
Cô ấy biết dựa vào năng lực của Thích Ngôn Thương, muốn tìm ra số di động của cô ấy là cực kỳ đơn giản, vì thế Phương Nhu ngăn chặn tất cả những manh mối có thể làm cho Thích Ngôn Thương tìm ra cô ấy.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Cũng tính rằng trong tương lai sẽ không sử dụng Wechat trong một thời gian dài.
[Chị hiểu.

Nhưng mà em ở bên kia nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho chị.]
Mộ Thiển thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, muốn gọi điện thoại cho Phương Nhu nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
[Ừm, biết rồi chị Mộ.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, chị mau nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!]
Mặc dù Phương Nhu đang ở bên nước ngoài, nhưng cô ấy biết bây giờ trong nước đã trễ rồi, tất nhiên cũng không quấy rầy Mộ Thiển nữa.
Cùng lúc đó, trong quán bar Phỉ Nhi.
“Ngôn Thương, cậu uống ít thôi.”
“Uống ít thôi.”

Trong phòng VIP, Cẩm Dung, Tư Cận Ngôn, Cố Khinh Nhiễm, Bạc Dạ, Tống Mễ Tuyết, Hạ Mạt, Dật Phong, và những người khác đều ngồi trong phòng VIP cùng với Thích Ngôn Thương.
Vài năm này, mấy người bọn họ chơi chung với nhau một khoảng thời gian dài, quan hệ tự nhiên cũng trở nên tốt hơn.
Vì thế, ngày đó khi Phương Nhu rời đi, tâm trạng của Thích Ngôn Thương không tốt lắm, bọn họ bèn hẹn tất cả mọi người đi uống rượu cùng nhau.
Mà trong những người này, người hoàn toàn không hòa hợp nhất có thể xem là Bạc Dạ.
Vốn dĩ anh ta không tính sang đây, nhưng không chịu được Tống Mễ Tuyết nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đến đây.
“Tôi nói này Thích Ngôn Thương, Phương Nhu chỉ là tâm tình không tốt ra nước ngoài chơi tí mà thôi, không có gì quá lắm đâu, cậu cũng đừng lo lắng nhiều quá.”
Cố Khinh Nhiễm cầm ly rượu trong tay cụng ly với anh ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa.

Hơn nữa, muốn tìm được Phương Nhu không phải chỉ là chút chuyện nhỏ thôi sao.

Điều bây giờ cậu cần làm là phải giải quyết tốt chuyện của chính cậu.”
Thích Ngôn Thương uống đến hai mắt đỏ bừng bưng ly rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch, sau đó rầm một tiếng, đặt cốc lên bàn một cách nặng nề: “Tôi đi ra ngoài hóng gió một lát.”
Nói xong, loạng choạng đứng dậy đi ra khỏi phòng VIP.
Ở bên ngoài phòng VIP không có tiếng nhạc ồn ào, cả người anh ta tỉnh táo hơn không ít, lấy một điếu thuốc lá ra khỏi hộp, châm lửa, hút một hơi.
Hai tay anh ta chống trên lan can, hơi khom người, trong đầu hiện ra hình bóng của Phương Nhu.
Dáng vẻ cô ấy lên kế hoạch rời khỏi làm Thích Ngôn Thương không thể nào quên được, thỉnh thoảng nhớ đến làm lòng anh ta đau thắt từng cơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK