Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai người cứ giằng co như vậy.

Phương Nhu uống thêm một ngụm canh, cũng không biết vì sao, trong đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy đầy chua xót.
Nhưng cũng còn may mắn là, đang ở tại nhà họ Thích, ông nội Thích cũng sẽ không làm chuyện gì quá đáng với cô ấy.

Bây giờ có thể sống được mới là tốt nhất.
Phương Nhu, cô vẫn còn mong muốn cái gì chứ? Cô ấy bất đắc dĩ mấp máy môi, không nói gì.
Qua một hồi lâu, cô ấy mới ăn xong, đứng lên định thu dọn đồ đạc.
Thích Ngôn Thương đứng dậy nói: “Để tôi làm cho.”
Anh ta bưng đồ ăn đang đặt trên bàn sang bên cạnh, sau đó lau sạch sẽ bàn, rồi quay người đi đến bên ghế salon ngồi xuống, lúc này Phương Nhu cũng chưa ăn xong cháo vừa định ăn đồ ăn.
“Anh…”
Phương Nhu đầy kinh ngạc, hai con mắt mở to, nửa ngày vẫn không thể nói thành lời.
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục ăn cơm.
Phương Nhu biết, Thích Ngôn Thương mặc dù không phải là người có bệnh thích sạch sẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không ăn cơm thừa của người khác.

Nhưng hôm nay…
Cô ấy nhìn Thích Ngôn Thương một chút, lại nhìn sang Thang Viên ở trong cái nôi bên cạnh, không khỏi cảm thấy Thích Ngôn Thương đúng là rất yêu con của mình.
Vì có thể dành nhiều thời gian hơn để ở lại với con, vậy mà đến cả đồ ăn và cơm thừa của cô ấy cũng không chê.
Phương Nhu ăn no rồi, kéo chăn ra định xuống giường.
“Nằm xuống đi!”
Cô ấy vừa mới định xuống giường, Thích Ngôn Thương lại lạnh lùng nói một câu.
“Tôi ăn quá no, muốn đi lại một chút.” Phương Nhu giải thích, giọng điệu có mấy phần vô tội.
Thích Ngôn Thương cởi luôn áo lông đang mặc trên người ném cho cô ấy: “Mặc vào đi, nếu không em bị cảm rồi lây sang cho con thì làm sao?”
Anh ta thẳng tay ném chiếc áo lông màu đen áo sang, đập thẳng vào mặt của Phương Nhu, thế nên Thích Ngôn Thương cũng không phát hiện ra biểu cảm chua xót cùng từng tia đau lòng xuất hiện trên mặt cô ấy.
Đúng như vậy, làm những chuyện này đều chỉ vì có liên quan đến đứa trẻ.
Chỉ cần có một chút gì đó ảnh hưởng tới con mà không tốt hoặc là chuyện bất lợi cho con thì anh ta đều phóng đại mọi chuyện lên.
Phương Nhu không cự tuyệt, vẫn mặc áo lông vào, ngồi ở bên cạnh đứa nhỏ, hai tay đặt ở thành giường, cằm tựa vào đầu gối rồi ngắm nhìn đứa bé đang ngủ say.
“Thang Viên à, chừng nào thì con mới có thể lớn lên đây? Mẹ rất muốn nhìn thấy hình dáng của con lúc lớn lên… chờ sau khi con lớn lên, mẹ cũng không cần phải ở bên cạnh chăm sóc con nữa.”
Thang Viên còn nhỏ nên Thích Ngôn Thương có thể để cô ở bên cạnh chăm sóc con, sau một thời gian dài như thế thì cô ở lại cũng được mà không ở lại cũng không sao, bây giờ xem ra, Thích Ngôn Thương vốn dĩ để cho cô ấy ở lại bên cạnh, bởi vì là Thích Ngôn Thương lo lắng khi Thang Viên có mẹ mới, mà người này sẽ đối xử không tốt với Thang Viên.
Dù sao mẹ kế có thể hiền lành tốt bụng, nhưng chắc chắn cũng có những suy nghĩ xấu xa.

“Không ở bên cạnh chăm sóc cho con, em định đi đâu?”
Thích Ngôn Thương trong lòng có chút buồn bã, giả vờ hỏi một cách vu vơ.
Phương Nhu cười một tiếng đầy đắng chát, ngón tay tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của đứa trẻ rồi nói: “Đứa bé rồi cũng sẽ lớn lên, mà tôi, cũng không cần phải miễn cưỡng nữa.”
Chờ đứa bé lớn lên, là cô ấy liền có thể cùng Thích Ngôn Thương làm đơn ly hôn, đến lúc đó Thang Viên cũng sẽ hiểu cho cô ấy, cũng sẽ chủ động đi tới thăm cô ấy, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Động tác đang uống canh của Thích Ngôn Thương hơi dừng lại, buông thìa xuống keng một tiếng, nắm chặt vào chiếc bình giữ nhiệt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Cho nên khi ở nhà họ Thích, những Lời nói hùng hồn của anh cũng chỉ là sự đơn phương.
Thích Ngôn Thương cảm thấy vừa buồn cười mà cũng thật đáng buồn.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn được yêu thương chiều chuộng thích gì có đấy, bây giờ vì Phương Nhu, anh ta phải hạ mình, cùng Nhà họ Thích đấu tranh.

Lại đổi lấy một câu nói như vậy của Phương Nhu.
Cô ấy chỉ là miễn cưỡng thôi! Nói cách khác, nếu như không có Thang Viên thì cô ấy đã sớm rời khỏi nơi này rồi, lần đầu tiên trong đời, Thích Ngôn Thương cảm nhận được mùi vị của sự thất bại, khắc cốt minh tâm, mà đau thấu tâm can, những phản ứng này của anh ta cũng không làm cho Phương Nhu quan tâm.
Xế chiều hôm đó, Mộ Thiển cùng Mặc Cảnh Thâm, Mộ Ngạn Minh, Cẩm Dung, Hàn Triết, mấy người bọn họ cùng nhau đến bệnh viện, phòng bệnh yên tĩnh trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.
“Chúc mừng nha, anh thật là có phúc khí, đứa con đầu tiên đã là con trai rồi.”
Mộ Ngạn Minh cầm theo một ít đồ để ở bên cạnh, sau đó đi đến trước mặt Phương Nhu rồi nói: “Tạm thời cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, mọi chuyện ở trong công ty đã có tôi quản lý rồi, cô cũng không cần phải lo lắng.”

“Đã làm phiền anh rồi.” Phương Nhu từ trong đáy lòng cảm ơn người bạn nối khố Mộ Ngạn Minh.
“Khách khí cái gì chứ, chúng ta đều là bạn mà.” Mộ Ngạn Minh cười cười, quay người đi sang phía bên này, nhìn vào ngủ Thang Viên đang ngủ ngon trong chiếc giường nhỏ, sau đó đem một cái bao lì xì nhét vào góc ở bên trong giường.
Mộ Thiển ngồi đang ngồi ở trên ghế, nhìn vào Phương Nhu, kéo tay của cô ấy, hỏi: “Thế nào rồi, em cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Cũng không tệ lắm, nhưng cuối cùng cũng cảm nhận được ít nhiều vất vả của việc làm mẹ.

Đêm qua, Thang Viên khóc rống không ngừng, đau cả đầu.”
Phương Nhu bây giờ đang nói đến những thứ mà Mộ Thiển đã miêu tả trước đây.
Chăm sóc trẻ con đúng là vất vả như thế, cũng chỉ khi nào chính mình nuôi dưỡng con cái mới thực sự cảm nhận được.
Nhìn thấy khí sắc của Phương Nhu khôi phục không tệ, Mộ Thiển cũng an tâm hơn.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay của cô ấy, nhỏ giọng hỏi: “Đêm qua, hai người ai phải chăm sóc đứa trẻ nhiều hơn?”
“Hình như tới tầm mười hai giờ là tôi liền ngủ mất.”
Nói đến chỗ này Phương Nhu mới từ từ nhớ lại, hình như là trước mười hai giờ cô ấy chăm sóc được một lúc, thì lúc sau liền ngủ quên luôn.

Nói như vậy, đêm qua đứa bé đều là do một tay Thích Ngôn Thương chiếu cố?
Trong nội tâm của cô ấy nghĩ như vậy, liền ngước mắt nhìn thoáng qua người đang ngồi ở trên ghế sa lon bên kia cùng Mặc Cảnh Thâm và Cẩm Dung, Hàn Triết nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, trong đáy lòng liền cảm thấy rung động.
Biểu cảm này của Phương Nhu rơi vào trong mắt Mộ Thiển, thấy vậy thì cô cũng không còn lo lắng nữa.

Có một số việc, tuy không dễ dàng gì mà nhận ra, nhưng chí ít Thích Ngôn Thương đang dần thay đổi.
“Đúng rồi, anh Cảnh Thâm đã nói năm nay hai người sẽ đến nhà chúng tôi ăn tết.”
Mộ Thiển cùng Mặc Cảnh Thâm hai bọn họ đều biết tình hình hiện tại của Thích Ngôn Thương, mà Thích Ngôn Thương đã dặn dò tất cả mọi người, không cho phép được nói ra trước mặt Phương Nhu, nên cũng không có ai nói cho Phương Nhu mọi chuyện.
“Ơ? Nhưng em không được quyết định mấy chuyện này.” Phương Nhu cảm thấy, trong nhà này, bây giờ địa vị của cô ấy rất thấp, nên không đến lượt cô ấy được quyết định.
Hai người ở bên này nói chuyện, mấy người ở bên kia cũng đều nghe thấy được.
Mặc Cảnh Thâm rất phối hợp với Mộ Thiển, cũng cất giọng, hỏi Thích Ngôn Thương: “Năm nay Cẩm Dung cùng Hạ Mạt hai người bọn họ cũng ăn tết ở nhà tôi, hay hai người cũng tới đó cho thật náo nhiệt.”
“Không được thích hợp cho lắm.” Thích Ngôn Thương hiểu được tâm ý của Mặc Cảnh Thâm.
“Có cái gì mà không thích hợp chứ, anh lại quên rồi sao, không phải năm ngoái mấy người chúng ta cũng cùng nhau ăn tết sao, làm sao hôm nay lại nói không thích hợp gì chứ.”
Cẩm Dung đưa tay đập vào người Thích Ngôn Thương: “Làm sao còn cứ lằng nhằng vậy.”
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày ba mươi chúng tôi sẽ tới đây đón mọi người.” Mặc Cảnh Thâm đã tự mình quyết định việc này.
Sau đó, mấy người cùng nhau ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, một hồi lâu sau đó, mới rời đi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Thang Viên mới tỉnh lại, Phương Nhu ôm lấy đứa bé, lúc này mới phát hiện ra ở đầu giường có bốn cái lì xì đỏ.
Phương Nhu cười cười: “Nhìn này, các chú dì đều rất yêu con, mua cho con nhiều đồ chơi như vậy, thôi trả lại họ mấy cái lì xì này nhé.”
Nhưng ngay Phương Nhu vẫn không hề động vào mấy cái lì xì, bởi vì cô ấy cảm thấy những tiền kia đều không thuộc về cô ấy.
Ngược lại Thích Ngôn Thương đi tới, cầm lấy lì xi, tuy cả bốn cái đều rất mỏng, nhưng khi mở ra xem, bên trong đều là chi phiếu, một cái mười năm tỷ, một cái chín tỷ, một cái sáu tỷ, một cái ba tỷ.
Thích Ngôn Thương hơi nhíu mày lại, nhét vào trong rồi đưa cho Phương Nhu: “Bọn họ cho con trai, em cứ cầm đi.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK