Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thực ra đừng nói là 800cc, cho dù là 1500cc, cô cũng sẽ đồng ý.
“Không thành vấn đề.” Mộ Thiển khẽ mím môi, nằm lên giường rồi nghiêng đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm, nói: “Bắt đầu đi.”
Cẩm Dung đi tới vén tay áo cô, buộc dây thun rồi khử trùng, đâm kim, lấy máu, động tác lưu loát.

Máu chảy ra khỏi cơ thể, Mộ Thiển hơi choáng váng.

800cc máu thật sự rất nhiều.

Máu không được đặt trong túi chứa máu mà đựng trong một thứ đồ chứa màu trắng.

Tốc độ lấy máu rất chậm, nhưng Cẩm Dung không nhàn rỗi mà làm phẫu thuật lấy đạn cho Mặc Cảnh Thâm.
Chưa đầy mười phút, Cẩm Dung đã lấy viên đạn từ trong người Mặc Cảnh Thâm, sau đó khâu lại, băng bó cho vết thương.

Bên này bận rộn xong, Mộ Thiển mới lấy đủ 800cc máu, rút kim tiêm ra.
Daisy đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm, tay đeo bao tay nắm tay anh, khử trùng xong rồi rạch hai vết trên ngón tay anh, sau đó ngâm vào đĩa máu của Mộ Thiển.

Cô không biết Daisy muốn làm gì, chỉ có thể im lặng nhìn.

Nhìn được một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cô rũ mi mắt cố gắng chịu đựng, không dám đi vào giấc ngủ.

Lấy máu quá nhiều, thân thể suy yếu thì sẽ hơi buồn ngủ.
Daisy bỗng đi đến một bên, lấy một loại nhạc cụ không biết từ nơi nào, Mộ Thiển từng thấy thứ đó, tên nó là “huyên”.


Cô muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng không dám lên tiếng.

Daisy khoanh chân ngồi trên sofa, đặt huyên lên môi, bắt đầu thổi.

Làn điệu vừa du dương vừa ma mị vang lên, khiến người nghe nổi da gà.
Mộ Thiển vẫn im lặng nằm trên giường, Cẩm Dung đứng một bên không biết đang làm gì, cũng không hề lên tiếng.

Mộ Thiển vẫn suy nghĩ về quan hệ của Cẩm Dung và Daisy.

Daisy là ai? Lúc trước cô từng nghe nói tới cổ độc, chỉ có tộc trưởng Ẩn tộc hoặc là người thừa kế tộc trưởng mới có thể cứu được.

Bây giờ cô và Daisy hợp sức cứu Mặc Cảnh Thâm, vậy thì thân phận của Daisy là gì? Mộ Thiển không rõ ràng, nhưng cũng đã có phỏng đoán.
Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, tiếng súng đột ngột vang lên ở bên ngoài, khiến Mộ Thiển giật thót tim, buồn ngủ biến mất không thấy.

Trái lại Daisy vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không để ý tới bất cứ chuyện gì, cũng không có phản ứng, cứ như thể không nghe thấy tiếng súng bên ngoài.
Tiếng súng tiếp tục vang lên, càng ngày càng dồn dập, Mộ Thiển cũng càng ngày càng lo lắng.

Cô đưa mắt nhìn chung quanh, chợt liếc thấy máu đựng trong đồ chứa khẽ rung lên, xuất hiện gợn sóng.

Cô khẽ híp mắt, rướn cổ ra xem, lại không thấy thứ gì ở bên trong.

Nhưng gợn sóng trong đĩa máu lại càng ngày càng rõ ràng.
“Daisy, máu đang rung lên.” Mộ Thiển nhắc nhở một câu.

Daisy lập tức tăng tốc độ thổi huyên.

Mộ Thiển không lên tiếng.
Lại nửa tiếng trôi qua, tiếng súng vẫn chưa dừng lại, Mộ Thiển vẫn căng thẳng.

Cô mệt đến mức không thể mở mắt, nhưng lại nhéo đùi để ngăn cản cơn buồn ngủ.

Cuối cùng, tiếng huyên dừng lại.

Daisy cất huyên đi, thở dài một hơi.

Mộ Thiển thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi, tiêu hao rất nhiều sức lực, trông như đã kiệt sức
“Chị không sao chứ?” Mộ Thiển lo lắng hỏi.
“Không sao.” Daisy lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, cúi người nhìn đĩa đựng máu, thở dài: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên, đừng mừng vội.

Nếu cổ trong người cậu ta quá độc thì một lần thay máu e rằng sẽ không đủ.


Nếu thay máu lần thứ hai thì sợ là Mặc Cảnh Thâm sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Em nghe nói cổ độc chia thành tử mẫu cổ, cổ trong người Mặc Cảnh Thâm là cổ gì?” Mộ Thiển hỏi.
“Tử cổ.”
“Vậy mẫu cổ ở trong người ai?” Mộ Thiển rất tò mò, nhưng Daisy không đáp, Mộ Thiển dứt khoát không hỏi tiếp.
Bên ngoài tiếng súng liên tục vang lên, người dưới tầng một giày vò chờ đợi, mỗi một khắc đều vô cùng dài lâu.

Mộ Thiển mấy lần muốn hỏi Cẩm Dung và Daisy có quan hệ gì, nhưng cuối cùng đều nuốt vào bụng.
“Thay máu.” Im lặng thật lâu, Daisy bỗng lên tiếng.
“Vâng.” Cẩm Dung gật đầu, lập tức đi thu xếp thay máu cho Mặc Cảnh Thâm.

Nơi này có đầy đủ thiết bị, chẳng qua hoàn cảnh phẫu thuật hơi đơn sơ một chút.

Nhưng bây giờ tình hình đang căng thẳng, không thể bận tâm quá nhiều.
Bên kia, Cẩm Dung đã lấy huyết tương chuẩn bị từ sớm để thay máu cho Mặc Cảnh Thâm.

Daisy hiếm khi thanh nhàn đứng một bên.

Mộ Thiển hỏi cô: “Chị có quen… Quen biết Thượng Quan Uyển Nhi không?” Thượng Quan Uyển Nhi chính là tộc trưởng đời trước của Ẩn tộc, đồng thời cũng là mẹ của cô.
Nghe vậy, Daisy đang nghiêng người tựa vào tường, hai tay chống lên sofa khẽ run lên.

Mộ Thiển nhìn thấy hành động này, không khỏi quan sát kỹ người phụ nữ trước mặt.

Daisy không nói gì, Mộ Thiển cũng không hỏi lại.
Tốc độ thay máu một lần rất chậm, tốn mất một tiếng.

Tiếng động bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, người dưới tầng hầm không biết tình huống trên lầu là gì, nhưng cũng không dám dừng lại.
“Đã thay máu xong.” Làm xong, Cẩm Dung nói với Daisy.

Daisy lại lấy ra một dụng cụ khác.


Bởi vì 800cc huyết tương được chia thành hai phần, lần này cô lại dùng phương pháp như trước, ngâm ngón tay của Mặc Cảnh Thâm vào máu, sau đó ngồi một bên thổi huyên, còn dặn dò Mộ Thiển quan sát động tĩnh trong máu.
Lần này cô thổi huyên chưa đầy mười lăm phút thì huyết tương đã có động tĩnh, bắt đầu xuất hiện gợn sóng, hiển nhiên là có thứ gì đó.
“Không được, vẫn còn quá nhiều.” Cẩm Dung nói với Daisy.

Cô lập tức cất huyên đi, đứng dậy đi đến trước dụng cụ xem xét, sắc mặt trắng bệch: “Sao lại nặng cỡ này?”
“Vậy thì phải làm sao đây?” Cẩm Dung hỏi.
Mộ Thiển lòng nóng như lửa đốt nhìn Daisy, thấy Daisy đưa mắt nhìn cô.

Cô không khỏi hoảng hốt: “Chị… Chị nhìn em làm gì?”
“Cổ trong người Mặc Cảnh Thâm còn chưa loại trừ sạch sẽ, cho dù thay máu một trăm lần cũng không có tác dụng.”
“Rồi sao nữa?” Mộ Thiển hỏi lại.
Daisy mím môi, nhíu mày nói: “Chẳng phải em hỏi chị mẫu cổ ở đâu sao? Mẫu cổ nằm trong người em.”
“Cái gì? Trong người em ư?” Mộ Thiển trố mắt, đầu óc trống trơn.

Một lát sau cô bình tĩnh lại: “Cho nên, chị không tên là Daisy, mà là… Thượng Quan Uyển Nhi ư?”
Lúc trước cô đã nghi ngờ thân phận của cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy mới bại lộ rất nhiều.

Nếu Mộ Thiển còn không rõ thân phận của cô ấy thì chẳng khác nào kẻ ngốc.
Daisy chỉ cười bất đắc dĩ, đặt tay lên cằm xé rách mặt nạ mỏng như cánh ve, để lộ khuôn mặt vốn có của cô ấy.

Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt đen láy to tròn, lông mi rất dày, đường nét lập thể sâu thẳm rất giống Mộ Thiển, chẳng qua trông lớn tuổi hơn nhiều..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK