Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vấn đề mà Cố Khinh Nhiễm nói, Mộ Thiển đương nhiên cũng biết rõ.
“Cho nên em cũng thấy khó giải quyết.” Cô xòe tay, không ai biết trong lòng cô mệt mỏi cỡ nào.
“Đúng rồi, lúc nãy em nói muốn đến với Mặc Cảnh Thâm hả?”
Đến lúc này, Cố Khinh Nhiễm bỗng nhớ tới lời nói ban đầu của Mộ Thiển, suýt nữa bị cô vòng vo lừa gạt.
“Em nói đùa thôi.

Mặc Cảnh Thâm sắp chết rồi, sao em có thể đến với anh ấy.” Mộ Thiển không dám nhìn vào mắt Cố Khinh Nhiễm, sợ bị anh phát hiện khác thường.
“Vậy là tốt rồi.” nghe vậy, Cố Khinh Nhiễm rất yên tâm: “Mặc Cảnh Thâm không xứng với em.

Nếu em thật sự muốn tìm người sống cả đời thì anh nghĩ Bạc Dạ sẽ càng phù hợp hơn.”
“Được rồi, đừng nói chuyện của em nữa.

Dạo này anh chăm Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên giúp em, em lo lắng cho sự an nguy của chúng.”
“Không thành vấn đề, giao cho anh.” Cố Khinh Nhiễm vỗ ngực đồng ý.
Mộ Thiển nghĩ nếu không phải Mặc Cảnh Thâm đang hôn mê, cô sợ hai đứa bé thấy Mặc Cảnh Thâm sẽ buồn thì chắc chắn sẽ đưa hai đứa bé tới biệt thự Phỉ Thúy Ngự Cảnh.
Hai người lại trò chuyện một lát, Cố Khinh Nhiễm bỗng nói: “Anh đã đến rồi, em không định dẫn anh đi tham quan biệt thự của em sao?”
“Không được.” Cô từ chối ngay tức thì.

Mặc Cảnh Thâm đang nằm trong phòng ngủ, nếu để Cố Khinh Nhiễm vào biệt thự, phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang ở trong phòng ngủ thì chắc chắn sẽ nổi điên.
“Sao vậy? Em kim ốc tàng kiều à?” Mộ Thiển càng không cho, Cố Khinh Nhiễm lại càng muốn vào.

“Anh muốn đi thì đi, có phải lâu đài gì đâu.

Anh thích thì cũng có thể dọn tới đây.” Thái độ lơ đễnh của cô khiến Cố Khinh Nhiễm khó hiểu.
“Anh không biết em lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Anh ở nhà họ Cố bao nhiêu năm mà còn không hào phóng bằng em.” Cố Khinh Nhiễm nhướng mày, không nhịn được trêu cô.
“Nếu em nói là tiền ông Cố cho thì anh có ghen tỵ không?” Mộ Thiển nói đùa.
“Trời đất, thật hay đùa vậy? Nếu là biệt thự ông nội cho em thì anh phải về hỏi cho ra nhẽ.

Dù gì anh cũng là anh trai em, không thể đối xử khác biệt như thế!” Anh vắt chéo chân, bĩu môi, hâm mộ nhìn Mộ Thiển, không nhịn được lắc đầu thở dài: “Dù gì anh cũng lớn lên bên cạnh ông cụ, sao cuối cùng ông ấy lại càng thân với em hơn nhỉ? Thật là khó tin.”
“Vậy anh hỏi ông nội đi, sao em biết.” Mộ Thiển cố ý nói như vậy là để đổi đề tài, không muốn Cố Khinh Nhiễm rối rắm về chuyện khác.
“Buổi tối anh muốn ăn gì?”
“Thôi khỏi, anh không ăn chỗ em đâu.

Gần đây em không đi công ty, việc ở công ty đã chất đống rồi, anh phải về xử lý chứ.

Đúng rồi, khi nào em về công ty?”
“Mấy ngày nữa.”
“Được rồi.” Cố Khinh Nhiễm gật đầu, đang định nói thêm thì điện thoại bỗng reo lên: “Cái gì? Được được, tôi sẽ đến đó ngay.”
Quả nhiên là công việc bận rộn, không biết có chuyện gì mà đối phương lại giục anh về công ty.
“Anh đi trước đây.”
“Không tiễn.”
“Được rồi.”
Cố Khinh Nhiễm ra ngoài sân, lái xe rời đi.

Chờ anh biến mất trong tầm mắt, Mộ Thiển mới cầm điện thoại gọi cho Dật Phong.
“Chuyện anh vừa nói là thật hả?
Cô nhớ lúc trước Thượng Quan Uyển Nhi từng nói cha cô không có quan hệ gì với nhà họ Mặc, vậy thì tại sao xét nghiệm ADN lại nói Cố Khinh Nhiễm có quan hệ huyết thống với Mặc Vân Kính? Thật khó tin.
“Đúng, báo cáo xét nghiệm không có vấn đề gì.

Tôi đã làm xét nghiệm ở cả hai trung tâm có uy tín.” Dật Phong giải thích.
“Tôi đã biết, tạm thời đừng nói cho bất cứ ai.” Dứt lời, cô không yên lòng dặn tiếp: “Kể cả người nhà họ Mặc.” Đương nhiên còn bao gồm cả Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi đã biết.”
Hai người cúp điện thoại, sau đó cô nhận được tin nhắn WeChat.

Là một tấm ảnh chụp kết quả xét nghiệm ADN của Cố Khinh Nhiễm và Mặc Vân Kính.

Nếu Cố Khinh Nhiễm là con của Mặc Vân Kính thì cô cũng là con của ông ta.


Mà Mặc Vân Kính lại là chú ba của Mặc Cảnh Thâm, cho nên giữa cô mà Mặc Cảnh Thâm đã… loạn…
Vấn đề đặt ngay trước mặt, Mộ Thiển lại không muốn đối mặt.

Cô hất tóc mái, trái tim bỗng đau nhói.

Tại sao lại như vậy?
Cô ngồi trong sân thật lâu, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới vào nhà.

Hôm đó cô đã rút 800cc máu để cứu Mặc Cảnh Thâm, bây giờ ngày nào cũng phải uống thuốc, cũng là để cung cấp máu cho anh.

Mặc dù số lượng mỗi ngày rất ít, nhưng cũng gây tổn hại cho sức khỏe.

Cô không thể không dùng thuốc trong thời gian dài để tăng sức đề kháng, tăng cường thể chất, cung cấp máu.
Sau khi ăn tối xong, Mộ Thiển vào phòng ngủ xem Mặc Cảnh Thâm.

Khuôn mặt quen thuộc trông rất tiều tụy, khiến người ta đau lòng.
“A Thâm, khi nào anh mới tỉnh dậy?” Mộ Thiển thở dài.
Cô ở trong phòng một lát rồi về phòng mình, trằn trọc suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô liên hệ với Mặc Vân Kính.

Bây giờ cô cần gặp Mặc Vân Kính để tìm hiểu tình huống.

Mặc Cảnh Thâm không thể rời khỏi cô, nếu cô và Mặc Cảnh Thâm thật sự có quan hệ, một số việc sẽ trở nên khó giải quyết hơn.
Trong quán trà, Mộ Thiển ngồi chờ Mặc Vân Kính đến.


Nửa tiếng sau, một người đàn ông trung niên bước vào, diện mạo nhã nhặn, tây trang giày da, tóc mai hoa râm, nước da hơi ngăm, nhưng từ khuôn mặt ông ta có thể thấy đường nét rất giống với khuôn mặt Cố Khinh Nhiễm.

Song Mộ Thiển lại cảm thấy mình không giống ông ta chút nào.
“Mộ Thiển?” Đến nơi, ông ta hỏi một câu.
Mộ Thiển đứng dậy, chỉ vào ghế đối diện: “Ông Mặc, ông đã đến rồi, mời ngồi.”
“Ừ.” Mặc Vân Kính nhìn Mộ Thiển từ trên xuống dưới, vẫn luôn nở nụ cười, trông rất ôn hòa.

Lần đầu tiên gặp Mặc Vân Kính, Mộ Thiển cũng rất thích.

Nhà họ Mặc rất đông người, nhưng chỉ có Mặc Vân Kính nhìn thuận mắt.
“Mời ông uống trà.” Mộ Thiển đích thân rót một tách trà cho Mặc Vân Kính, đặt trước mặt ông: “Trà Long Tỉnh, không biết ông có thích không.”
“Ha ha ha, tôi rất thích uống trà.” Mặc Vân Kính khách khí nói, sau đó nếm một ngụm trà, gật đầu: “Hương vị rất được, là trà hái sau tiết thanh minh.”
“Ông Mặc rất am hiểu về trà.” Mộ Thiển cười nói.

Hai người trò chuyện mấy câu, cô mới nói tới chủ đề chính: “Ông Mặc, hôm nay tôi mạo muội gọi ông đến đây là có chuyện muốn hỏi ông.”
Mặc Vân Kính cũng không biểu hiện bất ngờ, bình tĩnh nói: “Mời cô hỏi.”
Mộ Thiển lấy một bức ảnh từ trong túi xách, đặt lên bàn trước mặt Mặc Vân Kính.
“Đây là gì?” Mặc Vân Kính vừa hỏi vừa cầm bức ảnh lên xem..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK