Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghê San San nói lưu loát như vậy hẳn là đã lên kịch bản từ trước đó rồi.

Cô ta đứng gần vào rồi nói: “Thiển Thiển, tôi rất xin lỗi cô, là tôi có lỗi với cô.

Tôi không nên làm những chuyện tổn thương đến cô như vậy.” Cô ta tỏ vẻ tình cảm sâu đậm lắm, nước mắt cá sấu tuôn như mưa, lại gọi với biệt danh thân mật “Thiển Thiển” khiến khoảng cách của hai người tự nhiên lại xích lại gần nhau hơn.

Muốn để cho giới truyền thông tưởng đó là sự thật.
“Hu hu…Thiển Thiển, tôi sai rồi.

Cảm ơn cô đã chăm sóc, quan tâm tôi một bước cũng không rời trong khi tất cả mọi người đều vứt bỏ tôi.

Sau này, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Hu hu…”
Trình độ diễn xuất của Nghê San San tốt thực sự, nhưng mấy người nhà báo kia cũng chẳng dễ mà đuổi đi được.

Có người giơ micro lên và hỏi: “Có phải trước đây cô và giám đốc Thiển đều quen nhau không? Liệu có phải do thế lực của Giám đốc Thiển đàn áp mà không dám nói ra sự thật không?”
“Vậy cho hỏi người hôm qua ám sát lại là ai nữa?”
“Tại sao lời cô nói lúc trước và bây giờ lại không ăn khớp với nhau?”
“Có phải là bị người khác mua chuộc rồi không?”

Nhà báo lại một mực gặng hỏi.
Nghê San San nghẹn ngào trả lời: “Người tối qua đến hãm hại tôi đúng là đã nói do Mộ Thiển làm.


Đó là bởi vì tôi đã ăn cắp chuyện nội bộ của tập đoàn Fryer phơi bày lên mạng xã hội vì vậy bị người ta lợi dụng, vu oan giá họa cho Thiển Thiển.

Hu hu… Mộ Thiển là một người thông minh, lại vừa mới cưới Mặc Cảnh Thâm, hai người tài giỏi như vậy căn bản không cần phải đối đầu với tôi làm gì.

Mà nếu có muốn ra tay thì sao có chuyện chỉ đơn giản hủy đi nhan sắc và làm gãy ngón tay chứ? Như vậy chẳng phải tự đào hố lửa mà nhảy vào hay sao?”
“Ừ, đúng là thế.”
“Mộ Thiển chắc chắn không phải một người ngu ngốc.”
“Vậy rốt cuộc ai là người đã ám sát cô? Cô đã đắc tội với ai rồi sao?”
“Hôm qua cô đã vu oan cho Mộ Thiển, liệu cô ấy có báo thù cô không?”

“Việc này cảnh sát cũng đã vào việc rồi và đang truy bắt hung thủ.

Thiển Thiển cô ấy…đối với tôi rất tốt, sẽ cho tôi tiền để hồi phục lại nhan sắc, còn khuyên nhủ tôi nên thay đổi bản thân trở nên tốt đẹp hơn.” Cô ta nói rồi lại nước mắt tèm nhem: “Thiển Thiển, sau này tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa.”
Đối mặt với truyền thông, cô ta dở hết những chiêu trò diễn xuất ra.

Câu trả lời này làm cho mấy ông nhà báo hài lòng rồi nhưng lại khiến Mặc Viên nổi giận.

Anh ta đẩy người phụ nữ đang ngồi trong lòng ra làm cô ta ngã xuống đất.
“A, đau chết được.

Giám đốc Mặc, anh làm gì vậy?” Người phụ nữ có chút bực tức.
“Cút ra ngoài.” Mặc Viên quát lên.
“Thần kinh à? Không muốn làm thì nói với tôi.

Quần cũng cởi rồi còn nói không chơi nữa? Đồ điên!” Người phụ nữ chỉnh lại quần áo, tức giận dậm giày cao gót bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Mặc Viên ngồi xem tin tức mới, cuối cùng đóng laptop lại, trong lòng bực bội: “Đồ rẻ tiền, dám chơi tao.” Anh ta hùng hổ đeo cà vạt, hai tay chống hông đi vòng quanh phòng làm việc, không biết đang nghĩ gì.
Buổi trưa tin tức ấy lại nổi lên lần nữa, thu hút không ít dư luận bàn tán, độ hot rất cao.

Rất nhiều người trên mạng vừa công kích Mộ Thiển vừa chỉ trích Nghê San San bị người ta mua chuộc.

Nhưng có một tài khoản facebook đăng lên video sự việc năm trước xảy ra ở Diêm Thành, trước mặt Mộ Thiển và Nghê San San là một màn tuyết lớn.

Nếu nói video này có thể làm giả thì không thể giải thích được bầu trời tuyết kia là như nào nên tự nhiên nó trở thành bằng chứng.

Trong video, Nghê San San và Mộ Thiển cười cười nói nói.
Thật ra lúc đó chỉ là cuộc nói chuyện bình thường giữa hai người, không ngờ giữ lại giờ có thể lấy làm bằng chứng.

Mộ Thiển nhìn thấy tin tức mới thì chợt nhoẻn miệng cười.

Cũng may sáng sớm hôm nay cô đã đến bệnh viện thu thập it giấy chứng nhận đem đi tìm Nghê San San.
Bạc Dạ có tin tình báo trên mạng thế nên thứ muốn thu thập đương nhiên sẽ có được nhiều hơn Mặc Viên.

Vả lại cũng sớm biết hai người họ nhắm vào Nghê San San nên tài liệu về cô ta cũng được bảo mật cẩn thận.

Khi Mộ Thiển biết Mặc Viên đến tìm Nghê San San đã chắc chắn rằng anh ta nhất định sẽ nắm bắt chứng cứ của Nghê San San.

Mà chứng cứ đó rất có thể là những thứ kia.
Cô cầm những chứng cứ kia đến gặp Nghê San San, cô ta lúc đó đã nói rõ ràng mọi chuyện, cũng xác minh suy nghĩ của Mộ Thiển là đúng.


Nếu như vậy mà dùng phương thức đe dọa thì cô ta có khả năng thắng lớn Mặc Viên.
Đây quả là một trận sóng gió có ảnh hưởng không nhỏ đến tập đoàn Fryer và công ty giải trí YY.
Cô ấy liên tục bị Hạ Khiêm và Thích Ngữ Anh gọi điện tra hỏi.

Cũng may mọi chuyện được xử lý công bằng ổn thỏa nên con tim thấp thỏm lo âu của Mộ Thiển cũng lắng xuống được một chút.

Cuối cùng dùng đoạn video kia để qua mặt được truyền thông báo chí, cũng thuận lợi lấy lại được danh dự cá nhân.

Chỉ đáng tiếc, Mộ Thiện không nên vui mừng quá sớm.
Cô ngồi lướt facebook thì thấy một chủ đề liên quan đến bản thân, vô tình đọc được bài đăng thông báo kết hôn của tập đoàn Thịnh Trì.

Đầu cô bỗng ong ong lên một lúc.

Sau vài giây trầm mặc, cô nhấc điện thoại lên gọi điện cho Bạc Dạ nhưng vừa gọi đi thì đã tắt máy luôn.

Vì Mộ Thiển vẫn chưa nghĩ được gọi điện rồi sẽ nói gì, lại càng không biết nên đối mặt với Bạc Dạ như thế nào.

Anh ấy sắp kết hôn rồi.

Là kết hôn với Đồng Nam một người phụ nữ mà anh ấy mãi mãi không thể yêu.

Trái tim của Mộ Thiển nhói lên một hồi, mũi cay cay, nước mắt đầm đìa, trái tim cô đau quặn thắt.
Cố Khinh Nhiễm gõ cửa, bước vào phòng làm việc.

Mộ Thiển vội lau nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì: “Sao anh lại đến đây?” Động tác rất nhanh nhưng vẫn không qua được mắt của Cố Khinh Nhiễm.

Anh đặt trước mặt cô một ít điểm tâm và cốc trà sữa: “Này, vừa mới làm xong đó.


Anh phải chạy mười mấy con phố mới mua được đến đây để chúc mừng em đấy.”
“Phù…” Mộ Thiển cười: “Để chúc mừng em mà chỉ mua trà sữa thôi à? Ít nhất anh cũng phải mời em một bữa ở nhà hàng đồ Tây năm sao do Michelin nấu, sau đó đi làm một ly cà phê Starbucks nữa chứ?” Cô ấy cười đùa một chút vì không muốn để Cố Khinh Nhiễm biết mình đang buồn.
“Còn đòi Starbucks với Michelin? Có phải em nghĩ nhiều quá rồi không?”
Cố Khinh Nhiễm để đồ ăn lên bàn rồi rút điếu thuốc trong túi ra: “Em nhìn xem, giờ hút thuốc cũng chỉ hút loại tám mươi tệ một hộp, anh làm gì có nhiều tiền đến thế? Tiền đều bị chị dâu em bóc lột hết rồi.

Giờ anh chỉ còn là một người nông dân thấp kém, mỗi người đều phải đợi địa chủ thưởng cho chút ít tiền sinh hoạt.”
“Thảm hại đến vậy sao?” Mộ Thiển không biết Cố Khinh Nhiễm đang nói đùa hay nói thật nhưng đúng là anh làm cô thấy buồn cười quá.
“Gì mà thật với giả? Anh nói vẫn còn giả được sao? Em nhìn Mặc Cảnh Thâm đi, cũng có hơn anh đâu chứ.

Trước đây là tổng giám đốc Mặc tiếng tăm lẫy lừng, bản thân đáng giá cả triệu tỷ.

Giờ thì tốt rồi, bàn giao hết tài sản cho em rồi trở thành đầu bếp.

Nghĩ kĩ thì còn thấy thảm hơn anh kìa.” Anh ta vừa hút, vừa thở dài lắc đầu: “Sớm biết như thế này thì đã chẳng kết hôn rồi.

Ây da…hối hận quá!”
Miệng thì nói hối hận nhưng Mộ Thiển thấy rõ được đôi môi đang mỉm cười của anh ta.

Rõ ràng là trong lòng rất vui nhưng lại tỏ ra khổ cực, lại còn khoe mẽ nữa.

Cập nhật truyện nhanh tại — TrumT ruyen.

ne t —
Mộ Thiển uống một ngụm trà sữa.

Trà sữa thực sự rất rất ngọt nhưng uống vào lại chỉ còn vị đắng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK