Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Phương Nhu, chúng ta cũng hãy đến sự kiện thời trang xem một chút, nhân tiện mua vài bộ.


Thích Ngôn Thương đang cầm điện thoại trên tay, bên trên màn hình đều là kiểu dáng quần áo, anh ta một bên nhìn một bên đánh giá Phương Nhu, ánh mắt nóng rực.

“Em mua để làm gì?”
Phương Nhu đang cho con bú sữa mẹ, nghe được lời đề nghị của anh ta vẻ mặt mù mờ.

Mộ Thiển mơ hồ cảm giác được hẳn là Mặc Cảnh Thâm nói gì đó, nghi hoặc nhìn về phía anh, Mặc Cảnh Thâm chỉ cười cười.

“Đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.


Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía Mộ Thiển, ánh mắt dường như muốn nghe được ý kiến của cô.

“Tại sao bỗng nhiên muốn tham gia hoạt động này?”
Mặc Cảnh Thâm cũng không phải một người dễ dàng cảm thấy hứng thú với một cái gì đó.

“Tùy ý nhìn xem.


Mặc Cảnh Thâm đơn giản trả lời, nhưng câu trả lời này làm cho người ta càng thêm nghi hoặc.

Mộ Thiển cùng Phương Nhu đồng thời liếc nhìn nhau, hai người họ đều nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.

Cố Khinh Nhiễm mơ hồ cảm thấy điều gì đó, nhìn lên ý đồ tìm hiểu tin tức, nhưng ánh mắt của mấy người anh em thân thiết của anh ta chính là muốn biểu đạt ý dù sao cậu cũng không đi thì tránh xa ra.

Cố Khinh Nhiễm tức giận lôi kéo Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo đệ đơn khiếu nại, nhưng lại khiến Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cảm thấy hứng thú.

Do đó, chuyến đi lần này đã được đặt ra như Mặc Cảnh Thâm và Thích Ngôn Thương mong muốn.

“Bữa tối đã chuẩn bị xong, đến ăn cơm.


Người đầu bếp lớn tiếng nói với mọi người, mọi người tập trung lại và bắt đầu ăn tối.

Sau bữa tối, Thích Ngôn Thương đưa Phương Nhu về nhà, còn Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương ở lại biệt thự Ngự Cảnh qua đêm.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau.

Vừa mới ăn sáng xong, Mộ Thiển đang định đưa Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo đi tham gia một hoạt động, người giúp việc đến báo nói có người tới.


“Mời vào.


Mặc Cảnh Thâm khi nãy thần sắc vẫn còn thoải mái, lập tức lạnh mặt.

“Đừng phản ứng như vậy, có thể là chuyện tốt.


Mặc Cảnh Thâm ý vị thâm trường nhìn cô một cái, khóe miệng cứng ngắc khẽ động một chút.

Mộ Thiển không nhịn được liền bật cười thành tiếng, được rồi.

Người trong nhà ông cụ xuất hiện, khẳng định ông có chuyện muốn tìm, trên cơ bản không có gì tốt.

Cũng khó trách Mặc Cảnh Thâm vừa nghe nói có người của ông cụ đến, tâm tình liền không tốt.

“Chào cậu, mợ.


Người của ông cụ đi đến, cúi gằm mặt đối với hai người họ cung kính cúi đầu.

“Chuyện gì? Nói.


Lời nói của Mặc Cảnh Thâm chính là lời ít mà ý nhiều.

Người nọ cả người lập tức run lên, cúi gằm mặt mang theo nghẹn ngào mở miệng.

“Ông cụ… Ông cụ bảy giờ hai mươi bảy phút sáng nay đã đi rồi, cậu mau trở về đi.


Nghe vậy, con ngươi của Mặc Cảnh Thâm co rút lại, Mộ Thiển cũng giật mình sửng sốt một lát.

Lần trước quay lại nhà cũ, ông cụ Mặc cũng đã không còn nhiều thời gian.

Hiện giờ nghe được tin tức này, cũng có thể xem như đã đoán được từ trước, nhưng ít nhiều vẫn là có chút kinh ngạc.

Nhưng chọn thời điểm lúc này thật là không nói nên lời, năm cũ sắp đã qua rồi, thật là…
“Đã biết, lập tức trở về.


Mặc Cảnh Thâm đuổi người nọ đi, thần sắc Mộ Thiển có chút bất đắc dĩ.

“Chuẩn bị một chút, trở về đi.



“Mẹ, đây là ông nội?”
Nghiên Nghiên và Tiểu Bảo vừa rồi vẫn ngoan ngoãn không nói gì, yên lặng lắng nghe.

“Đúng rồi, ông nội đã đến một nơi rất xa, chúng ta đều phải đến gặp ông.


Mộ Thiển nắm tay hai đứa nhỏ dắt chúng đi thay quần áo.

Nhà cũ nhà họ Mặc.

Ngôi nhà xưa cũ vốn có màu xanh cổ kính nay trông ảm đạm hơn một chút.

Quản gia đang đứng ở cửa, nhìn thấy hai người đã đến, vội vàng ra đón.

“Cậu, ông ba, ông năm cũng đã tới.


Ông cụ Mặc người đứng đầu nhà nhọ Mặc bệnh chết, mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này người hầu trong nhà, cũng là lòng người hoảng sợ, có chút lộn xộn.

Mặc Cảnh Thâm gật đầu, cả người đều màu đen bước vào, vẻ mặt ngưng trọng, đối với lời của quản gia gật đầu.

Mộ Thiển đi theo phía sau, cũng mặc đồ màu đen khoác áo khoác nỉ đen bên ngoài, cổ quàng một chiếc khăn màu đen, để lộ khuôn mặt không hề trang điểm, trên người cũng không có trang sức.

Nắm tay hai đứa trẻ trên người chúng cũng là trang phục màu đen, đi vào.

Cả hai đặc biệt chú ý đến họ trước khi họ đi ra ngoài, để không bị bắt.

Quản gia dẫn vài người vào phòng chính, bên trong đã có mấy người ngồi, bầu không khí có chút căng thẳng, có thể thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ không được hòa thuận cho lắm.

“Chú Ba, chú Năm, thím Năm.

” Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển vào phòng, đưa áo khoác cho người hầu bên cạnh, chào hỏi các vị trưởng lão.

“Ông Ba, ông Năm, bà Năm, bà nội.

” Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo lễ phép chào mọi người
Mặc Vân Kinh ngước mắt liếc nhìn hai người một cái, gật đầu cười, vẫy tay với Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên.

“Nghiên Nghiên, Tiểu Bảo, đến đây với ông Ba nào.



Nghiên Nghiên cùng Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Mộ Thiển, muốn hỏi ý kiến của cô, trong lòng Mộ Thiển cũng không thoải mái, cũng không muốn cho hai đứa nhỏ qua đó.

“Ngồi xuống trước, đừng chạy lung tung.


Hai đứa trẻ nghe lời nhìn về phía Mặc Vân Kinh cười cười, ông ta chỉ mỉm cười cũng không để ý.

Mặc Văn Trác trông buồn bã, đối với hai người Mặc Cảnh Thâm liền gật đầu.

“Đến đây.


Ngồi bên cạnh Mặc Văn Trác là Trầm Thu Lan, vợ của ông ta, lúc này khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng tràn đầy châm biếm.

“Tới thật đúng là sớm, cũng may tôi ở lại nhà cũ, băng không liền đứng ở sau lưng các người.


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.

Rõ ràng là đang châm biếm Mặc Cảnh Thâm đối với cái chết của ông nội mình vô cùng chờ mong, ở bên ngoài còn có thể so với đám người Trầm Thu Lan ở nhà cũ sao.

“Thu Lan.


Mặc Văn Trác trầm giọng quát.

“Tôi lại nói sai sao.


Trầm Thu Lan chính là không phục mà phản bác lại.

Mặc Văn Trác dùng sức đặt chén trà xuống bàn, tức giận nhìn về phía bà ta.

Lúc này bà ta mới hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nói chuyện với con gái.

Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm vô cùng thản nhiên, anh tìm một chỗ để ngồi xuống, Mộ Thiển cũng ngồi xuống bên cạnh anh, lặng lẽ cầm tay Mặc Cảnh Thâm, nhắc nhở anh chú ý.

Hôm nay thoạt nhìn không được tốt lắm, có một trận chiến khó khăn sẽ phải chiến đấu.

Mọi người trầm mặc uống trà, liền nhìn thấy Lưu Mỹ Di nhanh chóng bước đến, sau đó nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm
“Mọi người đều ở đây, quản gia, bắt đầu đi.


Lưu Mỹ Di đến cùng với Mặc Tiêu Tiêu và Mặc Quân Dư, tất cả người thân thích của ông cụ Mặc đều ở trong này.

Quản gia từng bước đi tới phía trước.

“Mọi người trước đi gặp ông cụ Mặc một lần cuối, một lát nữa các luật sư và công chứng viên sẽ đến.



Khi ông cụ Mặc qua đời, mọi người đều tề tựu về nhà cũ, ngoài việc để tang cụ thì vấn đề di chúc càng được coi trọng.

Tâm tình của ông cụ hay thay đổi, ông đã nhiều lần thay đổi điều khoản của di chúc, đến nay vẫn chưa ai biết trong di chúc viết gì.

“Chờ một lát.


Mặc Văn Trác người từ đầu tới giờ vẫn không nói gì, đột nhiên lên tiếng và liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm
“Mặc Viên đâu? Không cần chờ nó sao?”
Lời vừa nói ra, hiện tại trong nháy mắt lại trở nên yên tĩnh.

Mặc Cảnh Thâm ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sát khí nhìn về phía Mặc Văn Trác.

“Chú Năm muốn gặp chú Bảy?”
Ngữ khí của Mặc Cảnh Thâm bình thản, giống như chỉ là đột nhiên cảm thấy nghi hoặc, nếu như không phải cặp mắt đen kia quá mức làm cho người ta sợ hãi, mọi người còn tưởng rằng anh thật sự chỉ là thuận miệng hỏi.

Mặc Văn Trác bị hỏi như vậy, trầm mặc không nói.

Giữa Mặc Cảnh Thâm và Mặc Viên có mâu thuẫn, bọn họ cũng không phải không biết.

Lần trước nghe nói hai người họ đánh nhau kịch liệt, Mặc Viên từ đó về sau liền biến mất, cho tới bây giờ tập đoàn Mặc thị vẫn do một mình phó tổng giám đốc chống đỡ.

Mặc Cảnh Thâm có thể lành lặn đứng ở chỗ này, kết cục của Mặc Viên phần nào cũng có thể đoán ra.

Khi Mặc Văn Trác đưa ra vấn đề này, ông ta cũng muốn kiểm tra xem Mặc Viên rốt cuộc có còn sống hay không, ai biết Mặc Cảnh Thâm một chút tin tức cũng không để lộ ra ngoài.

“Đi thôi, đi gặp ba.


Mặc Vân Kinh phát hiện bầu không khí ở hiện trường không ổn, liền nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Có chuyện gì vậy?” Trầm Thu Lan nhìn thấy Mặc Văn Trác bị Mặc Cảnh Thâm cảnh cáo như vậy, trong lòng nghẹn uất, nhìn về phía Mặc Vân Kính hỏi một câu.

Mặc Vân Kính mắt điếc tai ng, lẳng lặng đi theo quản gia về phía trước.

Nhìn thấy một màn này, Mộ Thiển đối với địa vị của Mặc Vân Kính ở nhà họ Mặc lập tức rõ ràng hơn ai hết.

Những nghi ngờ trong lòng cô cũng trở nên dày đặc hơn.

“Anh, chú bảy… Hiện tại rốt cuộc như thế nào?”
Mặc Quân Dư không biết đi theo bên cạnh Mặc Cảnh Thâm từ lúc nào, thấp giọng hỏi.

Mặc Cảnh Thâm liếc mắt nhìn anh ta, không nói lời nào.

Nhưng mà nửa ngày sau, Mặc Quân Dư lập tức giơ hai tay lên.

“Được, được, em đầu hàng, em đầu hàng, không hỏi.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK