Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cốc rơi xuống đất vỡ tung toé, màn hình điện thoại di động trong nháy mắt cũng nổ tung.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thiển trầm xuống, trợn lên giận dữ nhìn Cố Bất Phàm: “Phát bệnh thần kinh gì đây?”
“Mộ Thiển, cô con mẹ nó miệng tiện thật đó? Ông đây vừa nói cô một chút thì cô chớp mắt liền nói cho ông nôi nghe.”
Anh ta đứng trước mặt Mộ Thiển, tay chĩa thẳng về phía mặt cô mắng một câu.
Bị vướng bởi thân phận của Cố Bất Phàm cho nên Mộ Thiển không thể làm gì khác hơn là ẩn nhẫn không phát giận: “Nhà họ Mặc cùng nhà họ Cố có mối thù, toàn bộ thành phố Hải Thành ai không biết? Anh thân là con cháu nhà họ Cố, trên vai gánh toàn bộ trọng trách của nhà họ Cố vậy mà lại ngầm cấu kết với nhà họ Mặc, tôi làm sao có khả năng ngồi yên không để ý đến chuyện này được!”
Mộ Thiển ngược lại không muốn chen chân việc này đây.
Chỉ bất quá bây giờ là thời kỳ đặc thù, nếu Cố Bất Phàm vẫn cấu kết với Mặc Viên thì đối với cô mà nói thì đó là uy hiếp lớn nhất.
Mộ Thiển không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Cho dù cô và Cố Khinh Nhiễm không phải người nhà họ Cố, nhưng mà vì sự an toàn của mình và một nhà của Mộ Ngạn Minh cô cũng phải làm đứt đoạn mối quan hệ giữa Cố Bất Phàm và Mặc Viên.
Chí ít không thể ở khoảng thời gian hiện tại để hai người Cố Bất Phàm và Mặc Viên liên thủ tới đối phó cô.
“Thật cái quái gì vậy miệng tiện!”
Cố Bất Phàm không thể nhịn được nữa, nhấc chân đá về phía Mộ Thiển: “Đã sớm nhìn cô không hợp mắt rồi, hôm nay tôi sẽ giết chết cô.”
Nhưng mà, không chờ Mộ Thiển ra tay, Bạc Dạ vậy mà đã đưa tay nắm ở mắt cá chân anh ta, siết chặt ở trong tay: “Nhãi con, mắt mù không nhìn thấy tôi đang ở đây sao?”
Bạc Dạ che ở trước mặt Mộ Thiển, hơi thở lạnh lẽo doạ người vô hình trung làm cho Cố Bất Phàm cảm giác ngột ngạt không ít.
“Buông tay.”
“Xin lỗi đi!”
“Để tôi xin lỗi tên ăn mày mà nhà họ Cố nhận về nuôi? Không có cửa!”

Thân là cậu chủ nhà họ Cố nên từ nhỏ đã ương ngạnh kiêu ngạo, anh ta làm sao có khả năng xin lỗi người phụ nữ được nhà mang về nuôi.
Bạc Dạ cũng không nói thêm, bàn tay đang siết chặt hơi dùng sức mà Cố Bất Phàm cũng không phải ngồi không.
Anh ta bay lên trời, một cước đá vào trên người Bạc Dạ, mượn lực nhảy lộn nhào về phía sau vững vàng rơi xuống đất.
Bạc Dạ đột nhiên không kịp chuẩn bị, lui về phía sau vài bước, được Mộ Thiển đỡ lấy.
Mộ Thiển nhìn bộ dáng của anh ta, không nhịn được cười: “Đã quên nói cho anh biết, tổ tiên nhà họ Cố là người tập võ, vì lẽ đó mấy người vãn bối đều có chút thân thủ.”
Vì lẽ đó, lần trước khi ông cụ nhà họ Cố ở văn phòng tức giận đập bàn đã khiến bàn hãm sâu mấy cm.
Khi đó trong lòng Mộ Thiển vô cùng khiếp sợ, sau đó cũng là từ miệng Cố Khinh Nhiễm biết được.
“Tôi làm sao không biết chuyện này?”
Bạc Dạ có chút buồn bực, chính mình có một mạng lưới tình báo, lại không biết chuyện nhà họ Cố tập võ.
“Đấu với tôi, các người còn non lắm.”
Cố Bất Phàm tự xưng là bất phàm, run vai, vén tay áo lên, chỉ vào Mộ Thiển, lại nói lần nữa: “Tôi với cô chỉ là bắt đầu thôi.

Còn có, không có chuyện gì thì hãy để Cố Khinh Nhiễm cút xa một chút, đừng có mà ở nhà họ Cố lúc ẩn lúc hiện, chỗ ấy là nhà của ông đây.

Trước kia là của cô, bây giờ cũng là của tôi, tương lai cũng vậy.

Anh ta bất quá là một con chó trước mặt ông nội mà thôi, nên có chút tự mình biết mình đi.”
Mộ Thiển tự nhận là chính mình tính khí cũng không tệ, nhưng nghe thấy mấy lời cay nghiệt của Cố Bất Phàm thì cảm thấy cực kỳ chói tai.

Càng bất ngờ chính là, cô vừa ngước mắt lên vậy mà lại phát hiện Cố Khinh Nhiễm đã đứng cửa phòng làm việc.
Mộ Thiển nhận ra được sắc mặt của Cố Khinh Nhiễm đã vô cùng khó coi, nhíu nhíu lông mày, nói: “Nói xong rồi sao, nói xong thì cút ngay cho tôi!”
“Nhớ kỹ lời của tôi!”
Anh ta chỉ chỉ Mộ Thiển, xoay người còn chưa kịp cất bước đã nhìn thấy khuôn mặt đen như mực của Cố Khinh Nhiễm.
Nhất thời anh ta cười cợt: “Ơ, tới thật là đúng lúc.

Vừa vặn thấy anh đang ở đây…”
Anh ta vừa nói chuyện, vừa đi đến trước mặt Cố Khinh Nhiễm, cực kỳ phách lối nói: “Sau này còn dám dùng người của FE thì tôi sẽ phế… mẹ nó…!”
Cố Bất Phàm chưa kịp nói xong một câu thì đã bị một cước của Cố Khinh Nhiễm đạp bay.
Người anh ta nặng nề đánh vào trên bàn làm việc, lại dội trở về, quỳ trên mặt đất điên cuồng ho khan.
Dáng dấp kia nhìn vô cùng chật vật.
Hai tay Cố Khinh Nhiễm nắm chặt, đè nén lửa giận trong lòng đi tới trước mặt Cố Bất Phàm: “Vừa nãy mày nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa đi!”
Quen biết Cố Khinh Nhiễm đã lâu, nhưng mà Mộ Thiển chưa từng thấy dáng vẻ phẫn nộ như hôm nay của Cố Khinh Nhiễm.
Nói vậy thì những sự việc phát sinh gần đây đối với Cố Khinh Nhiễm mà nói thì ảnh hưởng cũng rất lớn.
Chẳng qua là Cố Bất Phàm ở thời điểm không thích hợp mà nói mấy câu kích thích anh ta, đứng trước đầu súng mà thôi.
Cũng xứng đáng bị dạy dỗ một trận.
“Cố Khinh Nhiễm, con mẹ mày, mày lại dám đánh tao sao, tao sẽ không để yên cho mày.”

Cố Bất Phàm xoa xoa ngực, đứng lên, trực tiếp ra chiêu hướng về mặt của Cố Khinh Nhiễm.
Mặt của Cố Khinh Nhiễm không hề có cảm xúc, giơ tay phải đỡ đòn, tay trái đánh trả.
Ầm ầm thùng thùng…
Hai người anh một quyền tôi một cước, cùng nhau lăn lộn.
Gặp xui xẻo lại là toàn bộ văn phòng của Mộ Thiển, chỉ thấy không tốn nhiều thời gian thì tủ văn phòng đã bị đập ra lỗ lớn, tài liệu bên trong toàn bộ tán loạn rơi xuống.
Ầm..
Giá treo áo đứt đoạn mất, toàn bộ quần áo rơi trên mặt đất.
Xẹt xẹt…
Cố Bất Phàm nắm quần áo đánh về phía Cố Khinh Nhiễm, Cố Khinh Nhiễm tay không kéo kéo, nghe xẹt xẹt một tiếng, quần áo xé thành hai khúc.
Rầm rầm rầm…
Bàn làm việc, ghế tựa, bàn trà cũng ngã nát tan, toàn bộ văn phòng ngổn ngang không thể tả.
Mộ Thiển cùng Bạc Dạ hai người đứng cửa sổ thủy tinh trước, lẳng lặng nhìn hai người đánh nhau, ai cũng không khuyên can, sống chết mặc bay.
Bởi vì chuyện của Cố Bất Phàm mang đến cho Mộ Thiển phiền phức rất lớn, hơn nữa vừa nãy anh ta lại nói năng lỗ mãng, chọc giận Cố Khinh Nhiễm, đúng là nên giáo huấn một phen.
Chỉ cần không làm chết người thì Mộ Thiển mới sẽ không lên tiếng ngăn cản.
“Tất cả dừng tay cho tôi!”
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một thanh âm hùng hậu.
Mấy người liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy ông cụ nhà họ Cố không biết lúc nào xuất hiện tại cửa phòng làm việc.
Cố Khinh Nhiễm và Cố Bất Phàm lập tức buông ra đối phương, ngoan ngoãn dừng lại.
Ông cụ nhà họ Cố đi tới trước mặt hai người, giơ tay, bành bạch hai cái tát vào mặt hai người: “Khốn nạn, người mình đánh người mình, cũng không sợ bị người ta chê cười sao.”
Hai cái tát này dùng mấy phần sức mạnh, tiếng rất vang dội.

“Ông nội, ông vì Cố Khinh Nhiễm mà lại đánh con?”
Cố Bất Phàm rất không phục, bưng mặt bị đánh sưng lên, tức giận đến mức giơ chân.
Còn Cố Khinh Nhiễm chỉ liếc mắt nhìn về phía một bên, không buồn lên tiếng.
“Khinh Nhiễm làm việc trầm ổn, nếu nó đánh mày thì tất nhiên là do này làm chuyện quá đáng.

Đừng cho là tao không biết cái nhân phẩm của mày.”
Ông cụ nhà họ Cố hừ lạnh một tiếng, thưởng thức hạch đào trong tay, ánh mắt rơi vào trên người Bạc Dạ.
Lúc này Bạc Dạ nói rằng: “Công ty tôi còn có chút việc, các người tán gẫu trước đi, Cố lão gia, tôi đi trước.”
Anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Thiển, hướng về cô cho một cái ánh mắt, rời phòng làm việc, thuận tiện đóng cửa phòng làm việc.
Trong lúc nhất thời, trong phòng làm việc lộn xộn không thể tả này cũng chỉ còn sót lại bốn người nhà họ Cố.
Mộ Thiển không hề nói gì, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sô pha, treo lên thái độ giống như việc không liên quan tới mình.
“Cố Bất Phàm, tao hỏi mày, mày và Mặc Viên xảy ra chuyện gì?”
Ông cụ nhà họ Cố hay là căn bản không nghĩ tới Cố Bất Phàm sẽ cùng Mặc Viên hợp mưu với nhau nên mới có vẻ đặc biệt phẫn nộ.
“Cháu… cháu không có!” Anh ta do dự phủ định.
“Thật chứ?”
“Ông nội, ông lại không tin cháu?”
“Vậy phải xem mày có đáng để tao tin tưởng hay không!”
“Cháu…”
Cố Bất Phàm không có gì để nói: “Nếu ông đã không tin cháu vậy thì còn có cái gì dễ bàn, thích tin thì tin, không tin thì thôi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK