Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- -----
Chương 1092: Có tin tức của Thang Viên rồi.

Người đàn ông ấy đứng ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, từng bước từng bước đi về phía trước.
Gió, vù vù thổi đến, khiến những cành cây trơ trọi hai bên đường phát ra những âm thanh cót két cót két, thỉnh thoảng, đâu đó còn vang lên tiếng kêu khản đặc của mấy con quạ.
Gió tuyết ngày một lớn, họ đi về phía trước giữa trời tuyết rơi.

Mỗi bước đi của họ, in sâu trên mặt đất phủ đầy tuyết một dấu chân, giống như thể ‘nắm chặt tay cùng đi đến già’ vậy, khung cảnh này đột nhiên trở nên vô cùng...!đẹp đẽ.
“A Thiển, em nói xem, nếu chúng ta có thể tiếp tục như thế này cả đời, thì tốt biết mấy.”
Người đàn ông trước đây dường như không dục không cầu, giờ đây, chợt bộc lộ nỗi lòng.
Trước đây, Mặc Cảnh Thâm chỉ quan tâm đến lợi ích của gia đình, chỉ có biết đến quyền lợi tiền bạc.

Mãi cho đến khi người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh từ từ bước vào trái tim anh và chiếm lấy mọi thứ, thì anh mới nhận ra rằng tình yêu đẹp đẽ nhường nào.

Đó là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Sẽ như vậy.”
Mộ Thiển nở nụ cười thật sâu, ​​nắm chặt tay Mặc Cảnh Thâm.
Hai người đi bộ rất lâu, rất lâu, Mộ Thiển cũng không nói mệt, Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn ở bên cô.

Họ vừa đi dạo vừa nói về quá khứ, đắm chìm trong những ký ức.


Lúc này, anh mới nhận ra những năm qua anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Một giờ sau, họ đã tới biệt thự Ngự Cảnh.
Mặc Cảnh Thâm bảo Hàn Triết đi lấy xe, còn hai người bước vào đại sảnh, chỉ có Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương ở dưới lầu.
“Thế nào rồi, bác sĩ nói sao?”
Cố Khinh Nhiễm rất quan tâm đến cơ thể của Mộ Thiển, vội vàng hỏi.
Mộ Thiển không nói lời nào, cô liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm, anh liền nói: “Sinh đôi.”
Không một từ thừa thãi nào, ngắn gọn thuật lại kết quả.
“Sinh…”
Trên mặt Cố Khinh Nhiễm không có chút vui mừng nào, anh ta vô thức quay đầu lại nhìn Trần Tương, mấy người họ đột nhiên im lặng.
Không phải không muốn nói, mà là không biết phải nói gì.
Với hoàn cảnh hiện tại của Mộ Thiển, đừng nói đến sinh đôi, cho dù là sinh ba cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Chỉ có thể nói, tạo hóa trêu ngươi, để đứa nhỏ đến không đúng lúc.
“Còn Phương Nhu thì sao?” Mộ Thiển rất lo cho Phương Nhu.
“Haiz, Thích Ngôn Thương nói rằng từ khi cô ấy trở về vào ngày hôm qua đến bây giờ, cô ấy luôn ầm ĩ muốn ra ngoài để tìm con.

Anh ấy không yên tâm, chỉ có thể giữ Phương Nhu lại, kết quả là cô ấy lại tuyệt thực.”
Trần Tương thở dài một hơi, vẻ mặt thất vọng, trong lời nói có chút bất lực: “Chị cùng Khinh Nhiễm có đi thuyết phục cô ấy, nhưng cũng vô dụng.

Chị thật sự không biết phải làm sao nữa.”

Mộ Thiển ngẩng đầu, nhìn về phía lầu hai, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm nặng nề.
Cô đi đến ghế sô pha, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Mặc Cảnh Thâm ân cần rót một tách trà đưa cho Mộ Thiển, xoa dịu cảm xúc của cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ đi tìm thằng bé ngay bây giờ.”
“Tìm thế nào? Một chút manh mối cũng không có.”
Cả Mặc Cảnh Thâm, Cố Khinh Nhiễm và Thích Ngôn Thương đều đã cử người ra ngoài để tìm kiếm rồi.
Mộ Thiển cũng đã ra lệnh cho lực lượng bí mật của Thượng Quan Uyển Nhi ở Hải Thành đi tìm rồi, nhưng kết quả vẫn không tìm thấy gì.
Đúng lúc này, di động của Mặc Cảnh Thâm vang lên.
Mặc Cảnh Thâm cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên của Dật Phong hiển thị trên màn hình: “Có chuyện gì?”
“Boss, đã tìm thấy kẻ bắt cóc rồi.”
“Ở đâu?”
Mặc Cảnh Thâm mừng thầm trong lòng, ánh mắt bất giác nhìn vào Mộ Thiển, như thể muốn nói với cô rằng: ‘Đã tìm thấy thằng bé rồi’.
Sau đó anh hỏi: “Thằng bé thế nào?”
“Cái này...!anh...!vợ chồng anh nên qua xem một chút.”
Dật Phong không nói nhiều, nhưng giọng nói có chút nặng nề, dường như không nói nên lời.
Trái tim của Mặc Cảnh Thâm chợt nảy nên, nhất thời căng thẳng: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Nói rồi anh cúp máy.
Mộ Thiển lập tức đi tới chỗ Mặc Cảnh Thâm, nắm lấy tay anh, nôn nóng hỏi: “Tìm được rồi? Thằng bé đang ở đâu?”
“Trời ơi, thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm thấy nó, để chị đi báo cho Phương Nhu biết mà mừng.”
Trần Tương nghe được tin tức tốt thì lập tức đứng dậy, định lên lầu nói cho Phương Nhu biết.

“Dừng lại.”
Mặc Cảnh Thâm ngăn Trần Tương lại, nét mặt cứng rắn của anh lộ ra vẻ nặng nề cùng bi thương, ánh mắt khẽ xao động, những lời đang định nói lại nuốt vào trong.
Sự thay đổi sắc mặt của anh rơi vào mắt ba người còn lại, họ nhìn nhau, nụ cười trên khuôn mặt của mỗi người chợt tắt dần, thay vào đó là sự nghiêm trọng, ngạc nhiên và bất an.
“Tình...!tình hình thế nào?”
Mộ Thiển căng thẳng không nên lời, đến nói cũng không thể nói cho rõ ràng được: “Anh nói...!nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thang Viên, nó có thể...”
Mặc Cảnh Thâm đang định nói gì đó, ánh mắt chợt lóe lên, thoáng nhìn thấy đôi vợ chồng đang đứng trên lầu hai.
“Thang Viên làm sao? Có phải có tin tức gì không?”
Phương Nhu nghe Mặc Cảnh Thâm và những người khác nhắc đến tên của Thang Viên thì phấn khích bước xuống, vì quá kích động mà suýt nữa thì đã trượt xuống bậc thang.

N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.

com"
Thích Ngôn Thương lập tức bước tới, giữ chặt cánh tay cô: “Cẩn thận, chậm thôi không ngã.”
Ở dưới lầu, bốn người nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt, không hẹn mà cùng hiểu.
Phương Nhu chạy xuống, khuôn mặt phờ phạc có chút tái nhợt, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ và đầy tơ máu, đầu tóc rối bù, cả người trông rất suy sụp.
Phải biết rằng Phương Nhu là một cô gái rất chú trọng đến hình tượng, vậy mà giờ đây lại để cho mình luộm thuộm như vậy, điều này khiến Mộ Thiển cảm thấy đau lòng.
“Chị Mộ, có chuyện gì vậy? Mọi người tìm được Thang Viên rồi sao?”
Phương Nhu hoảng hốt chạy đến ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiển, kích động cầm lấy tay cô hỏi thăm, thấy Mộ Thiển không nói, cô ấy có chút sốt ruột: “Chị nói đi, sao chị không nói gì hết vậy, em vừa nghe thấy bọn chị đang nói về Thang Viên mà.”
Mặc Cảnh Thâm nhận thấy sắc mặt của Mộ Thiển không được tốt lắm, như thể vừa rồi cô vẫn chưa thể tiếp nhận được tin xấu, anh liền lập tức giải thích:
“Vừa rồi tôi có nhận được tin nói là đã có một ít manh mối của Thang Viên, chắc là sẽ sớm tìm được thôi.”.

Ngôn Tình Hay

“Đúng đó, đúng đó, có chút manh mối.

Chắc là không lâu nữa sẽ tìm được thằng bé.” Trần Tương vội phụ họa.
“Ừ, là chuyện tốt.

Phương Nhu, thế nên cô hãy ở nhà chờ tin tức, đừng chạy ra ngoài chạy lung tung, tránh cho Thích Ngôn Thương phải vừa lo cho Thang Viên vừa lo cho thể trạng của cô nữa.”
Nếu đã diễn, Cố Khinh Nhiễm đương nhiên cũng cần phải dốc hết sức phối hợp.
Mộ Thiển dần dần điều chỉnh cảm xúc của mình, làm ra vẻ mạnh mẽ và mỉm cười: “Đúng vậy, là tin tốt.

Phương Nhu, em xem cái bộ dạng phờ phạc của em bây giờ đi.

Mau lên lầu nghỉ ngơi đi, chị đoán trong hai ngày nữa sẽ có tin thôi.”
Cô cười đầy gượng gạo nhưng đâu biết sâu trong tim đang chất đầy bi thương.
“Em rất tốt, không sao đâu.

Chị Mộ, nếu đã có tin tức thì chị nói cho em biết Thang Viên ở đâu ngay đi, em muốn đến đón nó, được không?”
Mòn mỏi chờ đợi tin tức của Thang Viên nhưng mãi mà không có manh mối, hiện tại, cuối cùng cũng đợi được tin tức của con trai, trong lòng Phương Nhu vui mừng khôn xiết, ngay cả con mắt mờ mịt mấy ngày nay cũng lấp lánh ánh sao.
Giờ đây, trên khuôn mặt tái nhợt là niềm vui và sự phấn khích không thể che giấu.
Ngược lại, Thích Ngôn Thương đang đứng ở một bên lại khẽ nhíu mày, con mắt sâu không đáy nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Thâm, trong lòng thầm có suy đoán.
Mặc dù anh ta giả vờ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt bên cạnh đã bán đứng anh ta.
“Phương Nhu, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thấy Phương Nhu mừng rỡ tới mức gần như mất trí, Thích Ngôn Thương bước tới, nắm lấy tay cô ấy rồi nói..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK