Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người phụ nữ nhỏ nhắn nắm chặt lọ thuốc trong tay, cuối cùng bỏ lọ thuốc vào túi áo: “Quyển sách lúc nãy không có thứ mà tôi muốn tìm.”
Nói xong cô liền đi đến phía giá sách, giá sách được sắp xếp theo hàng ngang, đi qua giá sách đối diện anh.

Phương Nhu đi qua từng giá sách một, một bên đọc sách một bên nhìn trộm Thích Ngôn Thương.
Cô không cách nào tưởng tượng được, rốt cuộc sự vững vàng và nghị lực như thế nào mới có thể khiến anh chịu đựng được những vết thương này.
Chỉ nhìn thôi mà cô đã thấy đau rồi chứ đừng nói đến Thích Ngôn Thương.
Phương Nhu cầm một quyển sách trong tay, tùy ý mở ra rồi nhưng mắt lại nhìn trên giá sách không biết là cô đang nghĩ những gì.
“Phù…”
Bỗng nhiên, bên tai nóng lên.
Cô mạnh mẽ quay đầu lại, liền phát hiện Thích Ngôn Thương không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau cô.
Khuôn mặt nhỏ bé của Phương Nhu tái đi: “Sao anh đi không có tiếng động gì cả?”
Hai tay Thích Ngôn Thương đặt trong túi quần, nhìn xuống cô: “Rõ ràng là em đang lơ đãng.”
“Cái gì…tôi lơ đãng, tôi…tôi đang xem…”
Chữ sách chưa nói xong, Phương Nhu lập tức đóng quyển sách trong tay lại, liền để ở sau lưng.

Vì trong tay cô đang cầm là một quyển sách tiếng Đức, hơn nữa sách đều bị cầm ngược.
Sự ngượng ngùng vô hình khiến Phương Nhu rất khó chịu, cô cúi đầu có chút hoảng loạn nói: “Tôi chỉ muốn tìm một cuốn sách mà thôi.”
“Tìm sách gì?”
“Sách có liên quan đến pháp luật hình sự.”

“Trùng hợp quá rồi, vừa nãy tôi đưa em là quyển sách pháp luật hình sự.”
Phương Nhu: “…”
Lúc nãy lấy sách cô nhìn cũng không nhìn sách, nào biết được Thích Ngôn Thương đưa cô quyển sách gì.
Ngược lại khiến cho cô cực kỳ xấu hổ.
“Ừm, vậy tôi quay lại nhìn xem.”
Phương Nhu muốn lách qua ảnh đi ra khỏi đây.
Kết quả bước chân còn chưa bước được một bước liền bị Thích Ngôn Thương kéo lại ôm cô vào lòng.
Tiện ôm nhẹ nhàng một cái Thích Ngôn Thương mới phát hiện trong túi cô có một thứ đồ phồng lên, đưa tay lấy ra.

Phương Nhu một tay giữ lại nhưng tốc độ của cô sao có thể nhanh bằng ánh cơ chứ?
Người đàn ông thô lỗ lấy ra đồ ở trong túi, lúc này mới phát hiện đó là một lọ thuốc mỡ, bên trên viết dõ công dụng: giảm đau cầm máu, không để lại sẹo.
“Cho anh à?”
Thích Ngôn Thương hỏi.
“Không…”
Phương Nhu muốn từ chối, nhưng lời từ chối vừa xuất hiện trong tấm trí cô, liền lập tức sửa lại nói: “Đúng vậy, cho anh đó.

Cảm ơn anh vì nể mặt đứa con mà giữ tôi lại.”
Khoé môi người đàn ông có ý cười nhưng trong nháy mắt hóa thành mây mù.
Khuôn mặt tuấn tú trở nên ảm đạm đến đáng sợ, tay đang nắm chặt thuốc mỡ, lập tức nhấc tay cô ấy lên nhét thuốc mỡ vào trong tay cô: “Cho nên, không cần phải cảm động, càng không cần cảm thấy áy náy, vì giá trị của em chỉ thể hiện ở trên người đứa con này mà thôi.

Phương Nhu, em nhớ kỹ cho tôi, lấy giấy đăng ký kết hôn là để tránh cho người khác cười nhạo con tôi là con hoang, không phải vì tôi có tình cảm với em.

Phụ nữ như quần áo, đã bao giờ em thấy tôi chỉ mặc một bộ quần áo chưa?”
Nói xong, Thích Ngôn Thương đi về phía bàn làm việc.
Trái tim của Phương Nhu đột nhiên chùng xuống, cô nhìn xuống lọ thuốc mỡ trên tay và không thể nhịn được cười nhạo một tiếng.
Phương Nhu à Phương Nhu, cô đúng là tự mình đa tình, đáng bị người ta khinh thường.
“Thật sao, xem ra cách nghĩ của chúng tôi thật là trùng hợp.”
Cô nắm chặt lọ thuốc, thuận tay rút ra một quyển sách, đi về phía cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không xâm phạm cuộc sống của anh, chỉ cần duy trì vẻ mặt bình tĩnh là được.”
Rầm.
Đóng cửa phòng lại, cô dùng một chút sức, cửa kêu lên một tiếng rất lớn, điều đó chứng tỏ Phương Nhu rất tức giận.
Trên hành lang có một cái thùng rác, Phương Nhu đi qua, sau đó lùi lại hai bước, trực tiếp ném lọ thuốc vào thùng rác.
Biệt thự Ngự Cảnh.
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Thiển đi vào thư phòng.
Vì hai người đều có việc cần giải quyết, để không ảnh hưởng đến tình hình công việc, cho nên đã cho người bố trí thêm một cái bàn đặt bên cạnh bàn làm việc của Mặc Cảnh Thâm.
Bình thường làm việc hai người rất yên tĩnh, cố gắng không làm phiền đến hai bên, thời gian rảnh rỗi lại có thể nhìn dáng vẻ hai người yên tĩnh làm việc.


Chắc chắn đó là một loại hưởng thụ.
Mộ Thiển xử lý xong toàn bộ văn kiện của công ty, sau đó cầm điện thoại gọi một cuộc: “An Nhiên, văn kiện xử lý xong rồi, quay về biệt thự Ngự Cảnh lấy đi.”
Phân phó xong liền tắt máy.
Sau khi cô đặt điện thoại xuống mới phát hiện Mặc Cảnh Thâm đang dựa vào ghế, tay cần một tách trà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Cô nở một nụ cười trên đôi môi đỏ mọng, đứng dậy đi tới, chìa tay ra.
Mặc Cảnh Thâm đặt chén trà xuống, nắm chặt tay của cô, kéo nhẹ cô xuống, người phụ nữ bé nhỏ liền ngồi vào trong lòng anh, cô dựa vào trong ngực anh.
“Cảnh Thâm, công ty bây giờ đang nhàn rỗi, không lâu nữa là nghỉ rồi.

Năm nay gia đình chúng ta đi nước ngoài đón Tết được không?”
Quên Mặc Cảnh Thâm rất nhiều năm rồi, nhưng chỉ có đúng một lần đón Tết cùng nhau, lần đó là Mặc Cảnh Thâm bị đưa vào đồn công an, cô cùng với Thích Ngôn Thương và hai đứa con đến thăm anh.
Nhưng bữa tối giao thừa lần đó cũng không vui.
“Được.

Mọi thứ đều nghe em.”
Mặc Cảnh Thâm gật đầu đồng ý.
Mộ Thiển dựa vào trong lòng hắn, giơ tay lên nhìn hắn, đưa tay sờ sờ râu ngắn của hắn: “Anh có cảm thấy mình hiện tại có phong thái của ông chú rồi không?”
Anh ta để tóc xõa và để râu ngắn, lười biếng dựa vào ghế giám đốc, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, lộ ra một hàng răng trắng, rất hấp dẫn.
“Sao, bây giờ chê anh xấu à?”
Ngón tay mảnh khảnh của anh nâng cằm cô lên: “Chẳng lẽ Thiển Thiển của chúng ta có mới nới cũ rồi?”
“Ai nói vậy, em chỉ cảm thấy anh càng ngày càng thêm hấp dẫn.”
“Có phải hôm nay Thiển Thiển ăn mật ong không?”
“Hả? Không, không có.”
“Vậy tại sao miệng lại ngọt như vậy?”
Mộ Thiển: “…”

Mộ Thiển ngơ ngác nhìn anh, không khỏi cười tủm tỉm: “Mặc Cảnh Thâm, anh thật là nguy hiểm, đây là lời tỏ tình kiểu gì vậy.”
“không thích?”
“Thích thì có thích, nhưng em không quen.”
Mộ Thiển ôm lấy anh, nhắm mắt lại: “Cảnh Thâm, ước tính lần này đi công tác phải mất mấy ngày mới trở về.

Bên nước ngoài đã chuẩn bị xong rồi.

Đến lúc đó anh đưa mẹ, Quân Dư, Tiêu Tiêu và các con đi trước em giải quyết xong công việc sẽ đến tìm mọi người.”
“Sao lại không đi cùng nhau?”
“Không phải là vì công việc bên em khá bận sao?”
Mộ Thiển mở mắt nhìn vào mắt anh, đưa tay mân mê râu của anh: “Anh không muốn đến sớm sắp xếp một chút, cho em một bất ngờ lớn sao.”
“Cách nghĩ hay đấy.”
Mặc Cảnh Thâm gật gật đầu, rất tán thành.
“Vậy được, thời gian không còn sớm nữa, sắp đến chuyến bay rồi, em phải đi trước đây.”
Mộ Thiển đứng dậy, cô vừa đứng dậy liền bị Mặc Cảnh Thâm kéo xuống, hôn lên môi cô.
“Ưm…”
Cô mở to mắt, sự dịu dàng đột ngột khiến cô hơi khó chịu.
Trong thời gian mấy tháng, mặc dù ở cùng Mặc Cảnh Thâm, hai người đều kiềm chế bản thân, thậm chí một lần quan hệ thân mật cũng chưa từng xảy ra.
Có trời mới biết đó là một sự kiên trì cùng khống chế bản thân đến nhường nào, hai người bị giày vò không thể nào đau khổ hơn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK