Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần này, Bạc Dạ là cố ý.
Thiển Thiển?
Trong giây lát, một giọng nói khác đột nhiên vang lên trong tâm trí Mộ Thiển, nhẹ nhàng gọi Thiển Thiển.
Cảm giác thật quen thuộc nhưng cũng thật xa vời.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Trước mắt không biết được, cô liền cúp điện thoại.
Đặt điện thoại di động để ở một bên, cầm tài liệu lên nhìn.
Thông tin dựa trên những gì đã xảy ra trong Cố gia hơn 20 năm trước, bao gồm cả những thay đổi lớn trong Cố gia đều được ghi lại một cách chi tiết.
Trang đầu tiên là phần giới thiệu về mối quan hệ gia đình của Cố gia, và trang thứ hai là phần giới thiệu về từng người con trai của ông.
Mộ Thiển tiếp tục đọc một cách nghiêm túc, cho đến khi cô nhìn thấy trang thứ ba, đó là người con thứ ba của gia đình Cố gia.
Đó là thông tin của mẹ ruột và bố đẻ của cô.
Trên đây là giới thiệu sơ lược về hai người, thông tin đính kèm bên dưới là hai người đi siêu âm ở bệnh viện B.
Kết quả cho thấy bà đang mang song thai.
Vào ngày bà sinh, bé trai khỏe mạnh ra đời, còn bé gái ngộp thở mà chết.
Mộ Thiển choáng váng.
“Tại sao có thể như vậy?”
Cô đem tuổi mình ra tính toán một chút, vào thời điểm cặp sinh đôi ra đời, trùng với năm sinh của cô, không cùng năm với Cố Khinh Nhiễm.
Vậy nếu như thời gian ra đời giống cô, tại sao trong tài liệu lại ghi “bé trai khỏe mạnh ra đời, còn bé gái ngộp thở mà chết”.
Mộ Thiển trong lòng tràn đầy nghi ngờ, lập tức gọi cho Bạc Dạ, “Tài liệu có thể tin được không?”
Không phải cô không tin vào Bạc Dạ, mà là cảm thấy tài liệu có thể sẽ xảy ra sai sót ở đâu đó.

“Thiển Thiển, tôi đã cử một nhóm điều tra và xem xét thông tin của em, sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.”
“Vậy thì tại sao nó lại khác với thông tin mà Dật Phong điều tra trước đây?”
Để xác nhận tính xác thực, cô đã nhờ Dật Phong điều tra.
“Nhắc tới đây quả là một câu chuyện dài.

Giám đốc khoa sản khám cho Tam phu nhân của gia đình họ Cố tình cờ là họ hàng của một sĩ quan có năng lực của tôi.

Theo như cô ấy biết thì việc này là do Cố lão gia phân phó.

Hai vợ chồng lão Tam cũng không biết chuyện này.”
Để hoàn thành những gì Mộ Thiển đang điều tra, Bạc Dạ đã cử một nhóm lực lượng và dành hơn một tháng để điều tra sự việc.
Vì vậy, độ chính xác của tin tức đương nhiên tốt hơn nhiều so với Dật Phong.
Hơn nữa, một số thông tin bị chặn kịp thời, cũng không phải là chuyện mà Dật Phong có thể điều tra ra.
“Tôi biết em có nghi ngờ về thông tin, nhưng em nên biết làm thế nào để chọn lọc thông tin một cách chính xác, để có thể giải quyết mọi nghi hoặc.”
Bạc Dạ biết Mộ Thiển là người thông minh, hẳn biết làm sao để chắt lọc thông tin.
“Được, tôi hiểu rồi.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, tiếp tục theo dõi tài liệu.
Trong tài liệu, các khâu thông tin cũng được phân loại rất rõ ràng, bao gồm cả những ân oán trước đây của Cố gia và Mặc gia.
Nhưng Mộ Thiển đối với những tin tức kia cũng không có hứng thú, ngược lại, cô cảm thấy Cố lão gia càng ngày càng khó hiểu.
Ông ấy đối với nhà họ Mặc có ân oán lớn như vậy, đáng ra phải nhắm vào nhà họ Mặc, tại sao nhiều năm như vậy vẫn không có động tĩnh gì?

Ngược lại, trong gia tộc Cố gia, Cố Khinh Nhiễm có vẻ là người hữu dụng nhất, nhưng thực tế anh ta không có nhiều thực lực.
Điều này……
Với tất cả những nghi ngờ, Mộ Thiển cảm thấy rằng có quá nhiều bí mật.
Cô chỉ không biết nên bắt đầu từ đâu bây giờ.
Mộ Thiển đọc đi đọc lại đống tài liệu dày cộp, giữa chừng luôn có cảm giác Cố lão gia đang có mưu đồ, nhưng cô không đủ sâu sắc để có thể hiểu được tâm tư của Cố lão gia.

Truyện Lịch Sử
Còn có một chút chính là, năm đó Cố gia có một người con trai, cậu con trai kia bây giờ đang ở đâu?
Mà cô, nếu thật không phải là Cố gia Tam phu nhân sinh ra, vậy mẹ ruột của cô lại là ai?
Tại sao cô lại có quan hệ huyết thống với Cố Khinh Nhiễm?
Căn cứ vào các loại vấn đề, Mộ Thiển cuối cùng nghĩ ra một biện pháp đó là âm thầm làm giám định ADN một lần nữa, cô nhất định phải điều tra đã có chuyện gì xảy ra, cô không thể ở trong thế bị động.
Nửa đêm, cô một mình lái xe dừng lại bên đường, mua bật lửa ở tiệm tạp hóa rồi đốt hết tài liệu đã điều tra.
Tiếp đó lái xe về nhà.

Về đến nhà, Trần tương cùng Phương Nhu hai người đã đem bữa ăn tối chuẩn bị xong, tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên đã làm xong bài tập và cùng nhau đi ăn.
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Ăn tối xong, hai đứa đi xem tivi một lúc rồi nghỉ ngơi sớm.
Mộ Thiển xuống lầu, ngồi xuống phòng khách, nhìn Trần Tương đang xem TV, hỏi: “Tôi rất tò mò, tại sao cô lại đem sự thật nói hết cho tôi biết?”
Mấy ngày trước, Trần Tương đến Hải Thành, nhờ cậy cô.

Mộ Thiển liền thuận miệng hỏi cô có phải hay không giả bộ ngốc, ai ngờ Trần Tương liền thừa nhận.
Quả thực để cho cô vô cùng bất ngờ.
Thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ là có mục đích gì?
Trần Tương trong bộ đồ ngủ buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra đôi má mịn màng, khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, tuy không đẹp nhưng lại tạo cho người khác vẻ thoải mái và xinh đẹp.
“Bởi vì… Cô tạo cho tôi cảm giác rất chân thành.”
Trần Tương ôm gối ôm, nghiêng đầu đối với Mộ Thiển cười một tiếng.
“Cô nguyện ý tin tưởng tôi?”
Mộ Thiển hỏi ngược lại.
Trước câu hỏi này, Trần Tương có vẻ có chút do dự.
Cau mày, suy nghĩ một chút.
Chốc lát gật đầu nói: “Coi là vậy đi.”
“Cô thích Cố Khinh Nhiễm sao?”
“Anh ta….

Không thích.”
“Trần Tương, trốn tránh không phải là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề, cô cũng có thể thử đi đối mặt và chấp nhận nó.”
Mộ Thiển đã khai sáng cho cô ấy.
Trần Tương nhìn chằm chằm về phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào TV, nhưng đầu óc lại quay đi quay lại, hồi tưởng về những cảnh đã xảy ra vài năm trước.
Lắc đầu một cái, buông xuống gối nói: “Tôi hơi buồn ngủ nên sẽ đi ngủ trước.”
Cô đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.
Rầm.
Đóng cửa lại, Trần Tương dựa vào tấm cửa, hình bóng của Cố Khinh Nhiễm lại hiện lên trong tâm trí cô rất lâu.
Hồi đó, khi gặp Cố Khinh Nhiễm ở nước ngoài, cô luôn cảm thấy anh là một người đàn ông thông minh và đẹp trai.


Trong lòng cô, anh đích thị là một thần tượng.

Nhưng ai biết rằng anh ta thực sự là một tên khốn giả vẻ đạo mạo.
Thừa dịp có một ngày cô trên đường trở về nhà, liền lấy đồ gõ vào đầu khiến cô bất tỉnh, sau đó làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Nếu như không phải bị cảnh sát bắt lại, thì cả đời cô ấy cũng không thể biết rằng người làm ra chuyện khốn kiếp đó lại chính là Cố Khinh Nhiễm.
Ngồi ở phòng khách, Mộ Thiển thở dài một tiếng, cảm thấy chuyện của Trần Tương cùng Cố Khinh Nhiễm không thể vội vàng được, nhất định phải từ từ mà giải thích.
Thực ra Trần Tương không hề mang thai, chẳng qua là hôm nay cô cố tình nói như vậy để lừa gạt Cố Khinh Nhiễm.
Không nghĩ tới Cố Khinh Nhiễm lại tin là thật.
Bất quá cũng rất tốt, nếu biết giữa hai người bọn họ đều là hiểu lầm, Mộ Thiển ngược lại cảm thấy phải mau chóng tác thành cho hai người họ thành một đôi.
Buổi tối, Mộ Thiển nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng cô không tài nào chợp mắt được, trong lòng trống rỗng như thiếu một thứ gì đó.

Nhưng cô không thể nhớ nó là gì.
Một người nhìn chằm chằm trần nhà, đêm khuya thấy trời sáng.
Nắng sớm chiếu vào phòng, cô đưa tay cầm lên điện thoại di động nhìn một cái, thì đã là buổi sáng rồi.
“Nguy rồi, đây là lại mất ngủ?”
Cô tự lẩm bẩm một mình, cảm thấy Thượng Quan Miểu là một tên lang băm, ngay cả chứng mất ngủ cũng không trị hết.
Thật không may, ông trời đã không cho anh ta phong ấn ký ức cho Tư Cận Ngôn, nếu không anh ta hẳn là đã làm một điều vô ích.
Thời gian không còn sớm, cô thức dậy, chạy bộ với Phương Nhu, lại chung một chỗ luyện tay, bảy giờ đúng về đến nhà.
Đưa hai con đi tắm rửa, ăn uống rồi cho đi học.
Sau đó, trở lại công ty.
Đúng lúc này, trước cửa căn hộ xuất hiện một người gõ cửa.
Trần Tương đang ngồi xem TV trong phòng khách liền ra mở cửa, nhìn người đàn ông xa lạ đứng ở cửa, liền hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK