Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phương Nhu không còn là một cô bé ngây thơ và trẻ con như trước nữa và đương nhiên cô không thể tin những gì Thích Ngôn Thương nói.
Cô buột miệng trả lời.

Thích Ngôn Thương nhìn cô không nói nên lời một hồi lâu rồi mới nói: “Đó không phải là điều mà em nên bận tâm bây giờ.”
Chỉ bằng một câu nói, anh đã gạt bỏ toàn bộ ý định của Phương Nhu, thứ đã khiến cho cô phải suy nghĩ rất nhiều.
Cô lặng người suy nghĩ rất lâu, nhưng mãi vẫn không thể đưa cho anh câu trả lời.

Cái dáng vẻ nghiêm túc của Thích Ngôn Thương không giống như là anh đang nói đùa, dù gì thì các cuộc điện thoại dành cho Diêu Nguyệt Như cũng đã được thực hiện, làm sao mọi chuyện có thể là giả được?
Cơ thể cứng ngắc của cô dần cử động.

Cô chậm rãi xoay người, đi đến bên giường ngồi xuống, cô vươn hai tay che đi cái bụng sưng tấy của mình.
Đột nhiên, bé bảo nghịch ngợm đạp vào bụng cô, thai nhi bỗng chuyển động dữ dội.
Phương Nhu thầm nhủ trong lòng: “Bé con, ngay cả con cũng muốn mẹ của con gả cho ba của con sao?”
“Nếu như chưa từng có chuyện gì về mẹ của em, liệu rằng em sẽ đồng ý cưới tôi không?”
Thích Ngôn Thương không dám chắc.

Có lẽ trong lòng anh luôn có một nút thắt và anh muốn hỏi mọi chuyện cho rõ ràng.
Phương Nhu hơi nhíu đôi mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chùng xuống, nhìn chằm chằm nơi nào đó phía trước, một lúc lâu sau cô mới lắc đầu trả lời: “Tôi không biết.”
“Được.

Vậy tôi cho em hai con đường.

Môt là em gả cho tôi, tôi sẽ để em nuôi đứa con này.

Hai là, đứa nhỏ sẽ thuộc về tôi, còn về em, tôi sẽ không quan tâm nữa.”
Vì Phương Nhu không thể tự đưa ra quyết định của mình, Thích Ngôn Thương cảm thấy tốt hơn hết anh nên giúp cô đưa ra quyết định.
“Sao cơ?”
Lời nói này của anh quá khó nghe khiến Phương Nhu phản ứng quá rõ ràng, cô chỉ cười mỉa mai:
“Thích Ngôn Thương, dù gì anh cũng là gia chủ của nhà họ Thích.


Hơn nữa ngài đừng quên tác phong của ngài đâu phải là tôi chưa từng thấy qua.”
Khóe môi của cô khẽ nhếch lên tạo ra một đường cong tuyệt đẹp.
“Nếu tôi đồng ý kết hôn với anh, liệu rằng tôi có thể nhận được giấy chứng nhận không?”
Khi cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen như mực của anh.
“Đương nhiên.”
“Vậy thì, tôi tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Sau một khoảng thời gian đấu tranh, Phương Nhu cuối cùng cũng đã có câu trả lời.

Cô đã không còn sợ chết, vậy cô còn sợ cái này để làm gì?”
“Nhưng, tôi có một điều kiện.”
Cô nói thêm một câu.

Nam nhân đứng ở nơi đó, vẻ mặt hơi thay đổi
“Em nói đi.”
“Tôi không muốn tổ chức hôn lễ, cũng có thể chịu đựng được cảnh tượng anh nuôi dưỡng nữ nhân khác, nhưng nhất định tôi phải có giấy chứng nhận đã đăng ký kết hôn với anh.”
Nếu cô thực sự trở thành con dâu nhà họ Thích thì sau này cô còn có thể cho con mình một tương lai tươi sáng.

Nếu đã có giấy chứng nhận kết hôn thì khi ấy cô sẽ không bị người khác gắn thêm cái danh hiệu Người thứ ba hay kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình.
“Em lo lắng về người phụ nữ kia?”
Thích Ngôn Thương khẽ nheo lại đôi mắt, đi tới trước mặt cô, rồi nâng cằm cô lên.
“Em cho rằng Thích Ngôn Thương tôi là ai?” Anh hơi siết chặt bàn tay mình lại khiến cho quai hàm của cô trở nên đỏ ửng vì đau đớn.
“Cho dù anh là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ chỉ coi anh là một con người mà thôi.” Phương Nhu nghiến chặt răng lại.

Cô đang phải chống trả lại sự đau đớn do anh gây nên.
“Hừ, chỉ biết cứng đầu là giỏi.”
Thích Ngôn Thương hất cô ra: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, bước đến phòng làm việc để nghỉ ngơi.

Phương Nhu ngồi trong phòng ngủ một mình suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuối cùng cô nằm trên giường nhắm đôi mắt lại.
Có thể vì sắp sinh nên cơ thể của người mẹ sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ham muốn ngủ sẽ lại còn nhiều hơn trước.


Ngày hôm sau cô tỉnh lại thời gian đã điểm tầm mười giờ rưỡi sáng.

Cô khó khăn ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

Cô vô thức đưa tay đi tìm điện thoại ở đầu giường nhưng lại chạm phải thứ gì đó mỏng manh.

Quay đầu sang bên đó, Phương Nhu nhìn thấy trên bàn có một cuốn sổ bìa màu đỏ.

Dòng chữ được viết trên đó khiến cho cô cảm thấy ấn tượng – giấy đăng ký kết hôn!
“Giấy đăng ký kết hôn?”
Phương Nhu thì thầm, cô đưa tay cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn và mở nó ra.

Trên đó bao gồm cả hình ảnh của cô và Thích Ngôn Thương.
Đã lâu lắm rồi cô chưa xuất ngoại từ khi mang thai.

Chính vì vậy cô không cần nhìn cũng biết bức ảnh trên giấy đăng ký kết hôn kia là giả.

Nhưng số CMND cùng với ngày tháng đăng ký trên giấy và con dấu đã được của Cục Hộ tịch thì lại là đồ thật.

Phương Nhu nhìn tờ giấy kết hôn, đáng nhẽ ra cô nên hạnh phúc bởi dù sao cô cũng đang ở độ tuổi đôi mươi, cuối cùng cô cũng đợi được đến ngày kết hôn.

Nhưng trong lòng cô hiện tại không có lấy một chút cảm xúc vui mừng hay hạnh phúc, tất cả chỉ có gánh nặng đè lên vai khiến cô khó thở.
Mặc dù cái chết của mẹ cô không liên quan gì đến Thích Ngôn Thương.

Có lẽ trong nhiều năm qua, trong tâm trí của cô đã phải chứa đầy những vướng bận khó phai khiến cô không thể tha thứ cho Thích Ngôn Thương.

Nhưng với đứa trẻ trong bụng cô sẵn sàng nuốt lời để mang lại tương lai tươi sáng cho đứa bé.


Cô cất tờ hôn thú đi rồi đứng dậy tắm rửa và đi xuống lầu.
“Thưa cô chủ.”
Nhìn thấy Phương Nhu đi xuống tầng, những người hầu đứng thành hai hàng và cúi đầu chào.

Trước đây những người này thường gọi cô là “Hoa hậu Phương” hoặc đơn giản chỉ gọi cô là “Hoa hậu”, nhưng bây giờ họ thậm chí đã thay đổi danh hiệu của cô.

Phương Nhu có chút khó chịu trong người, hai má của cô đỏ ửng lên, một hồi lâu sau đó cô không nói gì.
“Thưa cô chủ, ông chủ đã ra ngoài giải quyết sự việc từ sớm.

Trước khi đi ngài ấy có dặn chúng tôi giúp đỡ cô thay quần áo thường ngày và sau bữa tối hôm nay, ngài ấy sẽ quay lại đây và đưa cô đến nhà họ Tề.”
Vú Trương chuyển tiếp những lời của Thích Ngôn Thương tới Phương Nhu.
“Đi… đến nhà họ Thích sao?”
Phương Nhu có chút kinh ngạc xen lẫn với nó lại là cảm xúc không thể tin được.

Anh ta chỉ mới hủy hôn ước với Diêu Nguyệt Như ngày hôm qua mà hôm nay mình đã nhận được giấy đăng ký kết hôn.

Chỉ một chút nữa thôi anh ta sẽ đưa cô về nhà họ Thích? Tốc độ tiến triển này thực sự quá nhanh rồi đi, nó nhanh đến mức khiến cho Phương Nhu không thể tiêu hóa hết mọi thứ ngay lập tức.
“Đúng vậy, ông chủ nói là muốn đưa cô đi gặp gia đình của ông ấy.” Vú Trương lại thúc giục.
“Ồ, ra là vậy.”
Phương Nhu cắn cắn môi, gật đầu rồi đi về phía phòng ăn bắt đầu bữa sáng của mình.

Dù bữa sáng của cô mới chỉ xong có một nửa nhưng đã có người hầu vội chạy tới thông báo:
“Thưa cô chủ, có người đang ở bên ngoài tìm cô.”
“Ai vậy?”
Có người đang tìm cô sao? Không ai biết cô đang sống ở đây cả! Đương nhiên ngoại trừ Mộ Thiển và Mặc Cảnh Thâm.
“Đó là cô Nguyệt Như.”
“Diêu Nguyệt Như?”
“Vâng thưa cô”
“Để cô ấy vào đi.”
Phương Nhu nuốt nước miếng một cái, trong lòng cô không khỏi giấu được sự kích động.

Lấy khăn giấy lau miệng, cô đứng dậy đi ra phòng khách.

Vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, Vú Trương dẫn đã dẫn theo một người phụ nữ tên Diêu Nguyệt Như đi vào.

Diêu Nguyệt Như vốn là người con cả trong gia đình nhà họ Diêu.

Ngay từ khi còn nhỏ cô đã được chăm sóc rất tốt.

Cô ấy mặc một chiếc áo gió kaki cùng một chiếc khăn quàng trên cổ kết hợp với đôi giày nhung màu vàng đen cao đến đầu gối.

Cô ấy trông thật tinh tế và mỏng manh làm sao!
“Cô Nguyệt Như, tôi ở đây.”
Vú Trương đưa cô ấy đến chỗ mà Phương Nhu đang ngồi.

Cô đứng dậy đứng dậy nhìn nhìn Diêu Nguyệt Như rồi khẽ nói:
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Cơ thể Diêu Nguyệt Như chỉ nhỏ hơn Phương Nhu một chút.

Cô có khuôn mặt mang chút nét trẻ con.

Nhưng như vậy lại càng khiến cô trở nên rất dễ thương trong mắt của mọi người.

Với vẻ ngoài thuần khiết như vậy, Phương Nhu cảm thấy có chút xấu hổ với bản thân mình.

Dù sao đều cùng là phụ nữ, người đứng trước mặt cô tuy không trang điểm rõ ràng nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.

Nếu như đem ra so với một người béo mang thai như cô điều này luôn khiến cô cảm thấy có chút tự ti.

Làm sao anh ta có thể không thích cô ấy được nhỉ?
“Cô Nguyệt Như, mời cô ngồi.”
Phương Nhu đưa tay chỉ vào chiếc ghế sô pha gần đó, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó hỏi: “Tôi không biết hôm nay cô Nguyệt Như có ở đây vì chuyện gì không?”
Hôm qua Thích Ngôn Thương gọi điện cho Diêu Nguyệt Như để hủy bỏ hôn ước và thú vị thay hôm nay Diêu Nguyệt Như đã đến đây để gặp mặt cô.

Thực ra trong lòng cô cũng đã biết rõ, nhưng chỉ là Phương Nhu đang muốn giấu kín trong lòng không muốn nói ra mà thôi.
“Cô… tôi đã được nghe nói về chuyện tình cảm giữa cô và anh Ngôn Thương.”
Giọng nói của cô ấy thật ngọt ngào và dễ thương làm sao! Nó giống như giọng nói của các cô gái 2D trong trên các trang mạng ấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK