Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô bước đến ghế sô pha lặng lẽ ngồi xuống, nhìn anh ta nói: “Em phải nói là, anh hãy nghe lời ông nội, đi coi mắt đi, chỉ cần anh coi mắt thành công, em mới có thể cùng Bạc Dạ hủy hôn ước.”
Cô đã tiết lộ rõ ​​ràng những suy nghĩ của mình cho Cố Khinh Nhiễm.
Ánh mắt khó hiểu của Cố Khinh Nhiễm rơi vào trên người Mộ Thiển, suy tư một lúc, sau đó cúi đầu không nói gì hồi lâu.
“Tại sao lại hủy bỏ hôn ước với Bạc Dạ? Hai anh em các người muốn ta tức chết hay sao?”
Cố lão gia vô cùng tức giận, “Nó nhất định phải chia tay với Trần Tương kia, còn cháu nhất định phải gả cho Bạc Dạ.”
“Nếu không thì sao?”
Mộ Thiển khác với Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm luôn thuận theo mọi lời của Cố lão gia, đó là điều mà Cố lão gia đã đoán được trước.

Nhưng nếu như Mộ Thiển bây giờ đối với Cố lão gia cũng thuận theo, thì đó chính là điều khác thường。
Nhất định là có điều quái lạ.
“Hừ! Cố gia do ta làm chủ, làm sao có thể để cho tiểu nha đầu cháu định đoạt được.”
Ông đột nhiên đứng dậy, chỉ hai người họ nói to, “Hãy suy nghĩ kĩ về những điều ta nói, mai lập tức quay trở về nhà kiểm điểm bản thân.”
Sau khi nói xong, Cố lão gia lập tức rời khỏi phòng.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Mộ Thiến nhìn Cố Khinh Nhiễm, Cố Khinh Nhiễm nhìn Mộ Thiển, hai người tròn mắt nhìn nhau, thần sắc sâu thẳm.
Thật lâu, Mộ Thiển mới rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Cố Khinh Nhiễm, “Lau qua một chút đi.”
Cố Khinh Nhiễm từ dưới đất đứng lên, nhìn bên dưới đầy nước cùng thủy tinh, còn có màu đỏ của máu, trong lòng có chút phiền não, “Em mới vừa rồi…”
“Em chỉ là đang cố thức tỉnh anh thôi.”

Mộ Thiển nghe Cố Khinh Nhiễm muốn cái gì, lập tức làm dấu chớ có lên tiếng, sau đó cố ý nói một câu, cắt đứt lời anh ta muốn nói.
Lúc này, Cố Khinh Nhiễm trong lòng đầy nghi hoặc.
Mộ Thiển đứng dậy, đi tới chỗ Cố lão gia vừa ngồi, nhìn một cái, vẫy tay với Cố Khinh Nhiễm, để anh ta đi qua.
“Một đầu đầy máu, em sẽ giúp anh băng bó, mau lại đây ngồi.
Cô bảo anh ta ngồi xuống để băng bó giúp anh ta, nhưng tay lại chỉ về phía ghế sofa, ý là hãy lại đây cùng cô di chuyển ghế đi.
Cố Khinh Nhiễm tuy có chút khờ khạo nhưng cũng hiểu có điều gì đó không đơn giản.
“Được.”
Cố Khinh Nhiễm phối hợp đáp lại một tiếng, đi tới, cùng Mộ Thiển lật ghế sofa lên.
Mộ Thiển nhìn xuống phía dưới ghế sofa, chỉ vào một vật thể màu đen xuất hiện ở đó, và ra hiệu với anh ta.
Hai người im lặng, không ai nói gì.
Đặt lại ghế sofa, hai người ngồi trên đó, Mộ Thiển tìm hộp thuốc, giúp Cố Khinh Nhiễm lau sạch vết thương và dùng băng xô băng bó lại.
“Em nói với anh này, anh hãy nghe lời ông nội, đừng cùng với Trần Tương ở chung một chỗ.

Em nghe nói Trần gia ở Hải Thành, có một cô con gái rất đẹp, dáng dấp cùng khuôn mặt đều ăn đứt Trần Tương.”
Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm phối hợp, diễn trò cho Cố lão gia nghe.
“Hừ, có xinh đẹp đẹp hay không, anh cũng không muốn nhìn.”
“Cút sang một bên, anh là đàn ông, cưới tiểu thư nhà họ Trần, còn có thể vụng trộm qua lại với Trần Tương, quả là vẹn toàn đôi bên.

Nhưng em là em gái của anh, nếu anh không cưới Trần tiểu thư, ông nội sẽ bắt ép em gả cho Bạc Dạ.


Em bây giờ chưa muốn cùng anh ta kết hôn.”

Hai người huyên thuyên nói chuyện với nhau một lúc trong văn phòng.
Cuối cùng mượn cớ đói bụng rồi, Mộ Thiển rời phòng làm việc, đi xuống dưới lầu.
Trong hầm để xe, Cố lão gia nghe cuộc nói chuyện giữa hai người và không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.

Đem tai nghe đặt sang một bên.
Thuộc hạ lúc này hỏi, “Ông chủ, có nghe được gì không?”
“Mọi thứ đều bình thường.”
Cố lão thở dài một tiếng, lại nói, “Như vậy, kẻ đang đứng phía sau điều tra Cố gia ta không có khả năng là Mộ Thiển và Khinh Nhiễm.

Vậy, rốt cuộc kẻ đó là ai?”
“Tôi ngược lại cảm thấy không thể nào là hai người họ được! Cô Mộ cùng C cậu Cố không có thực quyền, làm sao có khả năng phái nhiều người như vậy để điều tra Cố gia?”
“Được rồi, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau.

Về trước đi.”
Cố lão gia phân phó một tiếng, xe nhỏ nổ máy, chậm rãi rời đi.
Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đi đến tầng hầm, cả hai không ai nói gì với nhau, họ đều đề cao cảnh giác sợ Cố lão có thể nghe trộm được điều gì đó.
Cho đến khi vào được phòng trong của quán cafe, Cố Khinh Nhiễm mới không thể chịu được, hấp tấp hỏi, “Em phát hiện ra hành vi bất thường của ông nội từ khi nào?”

Mộ Thiển ngồi đối diện anh ta, trong tay cầm một chiếc ly thủy tinh trong suốt nhấp một ngụm nước.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cố Khinh Nhiễm, anh ở Cố gia có thực quyền hay không?”
Cô không đáp mà còn hỏi ngược lại.
Cố Khinh Nhiễm bĩu môi, bị Mộ Thiển hỏi cảm thấy thật mất mặt.
“Dù không phải là CEO của công ty con nào, nhưng dù sao anh cũng có chút trọng lượng.”
Anh ta nói chuyện có chút thiếu tự tin.
Khi Mộ Thiển nghe xong, cô thực sự cảm thấy anh ta đã hiểu thái độ của ông nội đối với mình.
“Anh đã bao giờ tự hỏi vì sao mình lại bị đối xử khác biệt?”
Cô đặt chiếc cốc trên tay xuống, cùng Cố Khinh Nhiễm tán gẫu.
“Ông nội đối với anh có yêu cầu rất cao, ông ấy để anh ở bên cạnh, anh nghĩ đây đã là sự tin tưởng lớn nhất rồi.”
Trước đó, Cố Khinh Nhiễm đã luôn nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, anh ta lại có những suy nghĩ khác.
Cảm thấy ban đầu là mình đã quá mức tự tin.
“Nghe em khuyên một câu, đưa Trần Tương trở về nhà ở núi, đừng để cô ấy ở lại Hải Thành nữa.”
Mộ Thiển trải qua quá nhiều chuyện, nên bây giờ đối với bất kì ai và chuyện gì cũng đều có sự phòng bị.
Cô không thể tin tưởng ai khác, ngoài hai người Bạc Dạ và Cố Khinh Nhiễm.
Dẫu sao, hai người có quan hệ huyết thống và là anh em thực sự.
“Em có ý gì?”
Cố Khinh Nhiễm không đoán ra những suy nghĩ trong lòng Mộ Thiển.
Hôm nay cô nghiêm túc lạ thường, khác hẳn vẻ lạnh lùng ngày thường.
“Hãy tin tưởng ở em, và đưa Trần Tương đi.


Với anh và cô ấy, chỉ có lợi chứ không có hại, anh hiểu không?”
Cô đã nói rất rõ ràng rồi, nếu Cố Khinh Nhiễm không hiểu nữa, vậy thì không thể cứu được.
“Mặc dù ông nội đối với anh rất hà khắc, nhưng hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng chứ?”
“Ha ha.”
Những lời của Cố Khinh Nhiễm làm Mộ Thiển cảm thấy buồn cười.
Cô lắc đầu, “Không biết tại sao anh lại tự tin như vậy.”
Nếu như cô không biết sự thật, cô chắc hẳn cũng có thể tin vào những lời mà Cố Khinh Nhiễm vừa nói, không một chút hoài nghi.
Bây giờ mới biết Cố Khinh Nhiễm ngây thơ cỡ nào.
“Cốc..cốc..cốc”
Người phục vụ gõ cửa, đưa đồ uống cùng điểm tâm đi vào.
Đặt đồ uống xuống, sau đó lại đi ra ngoài.
Mộ Thiển cúi đầu suy nghĩ, suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không thể giấu anh ta nữa, “Cố Khinh Nhiễm, anh cảm thấy ông nội có đáng tin cậy không?”
“Mộ Thiển, em hôm nay có bị cái gì kích động không? Tại sao lại có chút khác thường như vậy?”
Mặc dù cô rất tinh ý nhận ra sự bất thường trong văn phòng, và tìm được máy nghe lén ở dưới ghế sofa.

Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể nói rõ điều gì.
“Nếu như, em nói anh cùng Cố gia không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì, anh có tin không?”
Cách duy nhất bây giờ là hợp tác với Cố Khinh Nhiễm, chỉ khi hai người hợp tác thì mới có cơ hội sống sót.
Nếu không, dưới thế lực mạnh mẽ của nhà họ Cố, hai người bọn họ sẽ như chim gãy cánh, không thể tung bay.
Cố Khinh Nhiễm vừa đưa tách cafe lên miệng, còn chưa kịp uống một ngụm thì đã nghe thấy lời nói của Mộ Thiển, sắc mặt thay đổi, anh lại đặt cafe xuống bàn, “Em nói gì?”
“Em cũng biết anh sẽ không tin vào điều đó.”
Cố Khinh Nhiễm được Cố lão nuôi dưỡng từ nhỏ làm sao có thể dễ dàng nghi ngờ thân phận của những người đó?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK