Mục lục
Truyện Đừng Cản Tôi Theo Đuổi Mặc Cảnh Thâm Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“An Nhiên?”
Mộ Thiển gọi to một tiếng, đưa tay đỡ lấy cô ấy, cô nói với bảo vệ: “Nhìn chằm chằm những người gây chuyện cho tôi, báo công an đi!”
Cô không nghĩ chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy, lại ngoài ý muốn làm cho An Nhiên bị thương.
“Thiển à, xảy ra chuyện gì thế?”
Bên ngoài đại sảnh hỗn loạn, Bạc Dạ chen lấn trong đám người đi vào, bảo vệ đã quen mặt Bạc Dạ cho nên không cản anh ta lại.
“An Nhiên bị thương, đưa cô ấy đi viện trước đã.”
Mộ Thiển ôm An Nhiên, một tay đè vết thương đang chảy máu của cô ấy, lo lắng nói.
“Để anh ôm cô ấy cho.”
Bạc Dạ tiến lên ôm An Nhiên vào trong ngực, Mộ Thiển thì cởi áo khoác của mình ra đưa cho An Nhiên: “An Nhiên, em ấn vào vết thương đi.”
Hai người dưới sự hộ tống của bảo vệ lên xe đi thẳng đến bệnh viện.
Nhưng không ngờ những phóng viên kia vẫn không buông tha mà đuổi theo từ công ty cho đến bệnh viện.
Ở cửa phòng cấp cứu, bọn họ khiêng theo máy móc thiết bị, micro đều sắp chọc vào mặt Mộ Thiển: “Tổng giám đốc Mộ, xin hỏi cô có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Dạ của tập đoàn Thịnh Trì?”
“Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô thấy như thế nào?”
“Việc cố ý làm người khác bị thương, cô có truy cứu trách nhiệm pháp luật hay không?”
“Cô có cảm thấy nhân viên công ty bị thương là do một tay cô tạo thành không?”
“Đúng thế, nếu như không phải sản phẩm của công ty cô xảy ra vấn đề thì cũng sẽ không có người tụ tập gây sự.”


Vốn Mộ Thiển đang sốt ruột vì chuyện của An Nhiên nên khi nghe các vấn đề phóng viên hỏi, cô lập tức trầm mặt.
Cô đứng ở trước mặt phóng viên, híp mắt lại lạnh lùng nói: “Nếu như các người bị người ta vu oan hãm hại, lại còn làm người thân của các người bị thương thì còn có thể đứng đây mà nói mát không? Ở đây từng người đều là phóng viên tên tuổi, đứng ở cửa phòng cấp cứu bệnh viện ầm ĩ không ngừng, tố chất vứt đi đâu thế? Không biết kiến thức thông thường khi ở khoa cấp cứu bệnh viện như nào à?”
Thật cho là cô không có cách nào gây khó dễ cho những phóng viên này à.
Banner trên hành lang viết rất rõ – Yên Tĩnh!
Chữ to như vậy mà bọn họ làm như không nhìn thấy.
Bạc Dạ khoanh tay trước ngực dựa vào tường, lười để ý đến những phóng viên kia,
Chỉ trong chốc lát, một đám bảo vệ bệnh viện lập tức đuổi những phóng viên kia ra.
Trên hành lang lại khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mộ Thiển đi qua đi lại trên hành lang, cô suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, khuôn mặt đầy vẻ sầu lo.
“Chuyện ngày hôm nay, em thấy thế nào?”
Bạc Dạ như có điều suy nghĩ hỏi.
“Phải xem thế nào đã, không thoát khỏi liên quan đến Kiều Vi.”
Mộ Thiển cảm thấy nếu chuyện này không được xử lý tốt thì sẽ có ảnh hưởng cực kỳ lớn, nhưng…: “Vừa rồi anh hẳn không nên tới, hiện tại phát sinh chuyện này trước mặt phóng viên, quan hệ của tôi với anh khó mà làm rõ được.”
Cô biết Bạc Dạ là muốn tốt cho cô, nhưng bây giờ ông cụ Cố vẫn luôn hi vọng có thể xác định mối quan hệ giữa cô và Bạc Dạ.
Ông cụ cao hứng nhưng có lẽ Bạc Dạ không thể nào ăn nói với ông Bạc bên kia.
“Chuyện của tôi không cần em quan tâm.

Hơn nữa mấy lời đồn nhảm kia, sao tôi phải để trong lòng?”

Bạc Dạ an ủi Mộ Thiển: “Mấy ngày gần đây em nên tương đối cẩn thận hơn một chút.

Kiều Vi bị nhà họ Mặc từ hôn, chuyện ầm ĩ đến sôi sùng sục, nhà họ Kiều trở thành trò cười của tất cả mọi người, con mụ điên kia sống không tốt thì nhất định cũng không cho em sống tốt.”
Dường như anh ta rất hiểu Kiều Vi, thấm thía dặn dò.
“Tôi biết rồi.”
Không cần Bạc Dạ nhắc nhở thì cô cũng hiểu tình hình hiện tại.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, An Nhiên được đẩy ra ngoài bằng băng ca.
“Bác sĩ, An Nhiên sao rồi?”
Cô đi lên phía trước hỏi thăm tình hình của An Nhiên.
Bác sĩ gỡ khẩu trang ra nói: “Miệng vết thương khá sâu phải khâu lại, một tháng sau này không nên sờ vào nước, chú ý theo dõi và nghỉ ngơi.”
“Được được được.

Cảm ơn bác sĩ.”
Bởi vì phải gây tê khi khâu phần đầu nên An Nhiên ngủ mê man.
Cô ấy được đẩy vào phòng bệnh, Mộ Thiển canh giữ ở bên giường.
“Em ở đây với cô ấy, tôi đi mua cơm cho em.”
Bạc Dạ đi đến bên cạnh vỗ vỗ bả vai của cô, anh ta an ủi cô: “Tí nữa lại tìm người đến chăm sóc cho An Nhiên, phía bên công ty còn cần em về xử lý nhanh.


Loại chuyện này xử lý càng nhanh càng tốt, không thì có ảnh hưởng cực kỳ lớn đối với công ty.”
“Được, tôi biết rồi.”
Nhận được câu trả lời của Mộ Thiển, Bạc Dạ rời khỏi phòng bệnh đi mua cơm.
Không lâu sau, Cố Khinh Nhiễm vội vàng xuất hiện ở phòng bệnh.
“Thiển à, sao rồi, em không sao chứ?”
Cố Khinh Nhiễm hấp tấp chạy đến trước mặt cô, lôi cô dậy nhìn quanh một vòng, lại vỗ vỗ cánh tay của cô, sau khi xác định cô bình yên vô sự mới yên tâm lại.
Hành động thô lỗ bất ngờ của anh ta làm Mộ Thiển cực kỳ cạn lời, mặc dù cô rất muốn mắng anh ta một câu nhưng xét cho cùng thì cũng là vì Cố Khinh Nhiễm lo lắng cho cô, trong lòng cô hiểu điều này.
“Sao anh cũng đến vậy?”
Cô đẩy Cố Khinh Nhiễm ra, ngồi lại lên ghế.
“Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, thấy em bị thương nên anh lập tức chạy đến đây.”
Cố Khinh Nhiễm đứng bên cạnh cô: “Thật là làm anh sợ muốn chết, nếu như em xảy ra việc gì không may thì anh làm sao có thể bàn giao chứ.”
“Bàn giao, anh muốn bàn giao với ai?”
Mộ Thiển nhướn mày nhìn anh ta.
“Đương nhiên là Tiểu Bảo và bé Nghiên rồi.

Ngày hôm qua anh đã đồng ý với hai đứa bé là phải chăm sóc cho em thật tốt, nếu như hôm nay em bị thương thì chẳng phải anh đây tự vả mặt à?”
Anh đứng chống nạnh rồi giơ tay lên gãi đầu nói: “Gần đây em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, chuyện của công ty đã có anh đi xử lý, em không cần lo lắng.

Anh đã sắp xếp phòng quan hệ xã hội và các phòng liên quan làm việc rồi, rất nhanh sẽ xử lý xong thôi.”
“Được nha, anh có kinh nghiệm vậy để anh làm đi.”

Gần đây Mộ Thiển muốn có thật nhiều thời gian ở bên Mặc Cảnh Thâm, nếu như Cố Khinh Nhiễm có việc vướng víu thì ít nhất sẽ không quấy rầy cô và Mặc Cảnh Thâm.
Ngược lại cũng là một chuyện tốt.
Không lâu sau, Bạc Dạ trở về, mang theo đồ ăn nhanh.
Anh ta nhìn Cố Khinh Nhiễm: “Anh cũng ở đây à? Chắc chưa ăn cơm phải không, qua đây ăn cùng luôn.”
Anh ta mua tương đối nhiều, đủ cho ba người ăn.
Mộ Thiển thấy An Nhiên vẫn chưa tỉnh lại nên đi đến bên kia, ba người ngồi trên ghế salon dùng cơm.
Cô có tâm sự nặng nề nên ăn cũng có chút không tập trung.
Nhưng Cố Khinh Nhiễm không biết còn tưởng rằng cô ngượng vì có Bạc Dạ ở đây.
Vừa ăn cơm, anh ta vừa hỏi Bạc Dạ: “Anh với Thiển có tính toán gì không?”
“Khụ khụ…”
Mộ Thiển đang ăn cơm bị một câu hỏi của anh ta làm cho nghẹn, cô ho khan vài tiếng: “Cố Khinh Nhiễm, anh đang nói gì thế? Tính toán gì chứ?”
Thật không hiểu nổi trong đầu Cố Khinh Nhiễm đang nghĩ cái gì nữa.
Hôm qua rõ ràng cô đã nói với Cố Khinh Nhiễm là cô và Bạc Dạ không có khả năng ở cùng một chỗ, lẽ nào anh ta nghe không rõ à?
Lại còn hỏi chuyện này trước mặt Bạc Dạ.
“Thiển à, anh là anh của em, quan tâm đến chuyện của em là đương nhiên.” Nói rồi anh ta để chén đũa xuống nhìn về phía Bạc Dạ, trịnh trọng nói: “Nói một chút xem chuyện của anh với Thiển định lúc nào thì xác định? Anh xem xem bây giờ bên ngoài đều đồn đại nói Thiển ở cùng Mặc Cảnh Thâm, hôm nay phóng viên lại chụp được hình ảnh của anh và Thiển, cô ấy đang phải đối mặt với đủ các loại bình luận chửi rủa phía bên ngoài.

Nếu như anh có thể đứng ra tuyên bố chuyện của anh với cô ấy thì có thể trực tiếp chặn miệng của công chúng.”
Cố Khinh Nhiễm lý trí phân tích tình huống hiện tại, còn đưa ra một chủ ý.
Ai cũng biết làm càng đơn giản thì là tốt nhất nhưng Mộ Thiển cũng không định làm như vậy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK