Sau khi Tiền Diễm Như vọt tới trước mặt Lâm Tinh Xảo thì bỗng dừng lại, tiếp đó đột nhiên nhấc chân giẫm mạnh vào trán Lâm Tinh Xảo.
Bà ta đang mang giày cao gót bảy cm mũi nhọn, nếu cái giẫm này đạp trúng thì Lâm Tinh Xảo chắc chắn phải chết.
"Tiện nhân, đi chết đi!"
Nhìn thấy gót giày chỉ cách trán Lâm Tinh Xảo hai centimet, trên mặt Tiền Diễm Như xuất hiện nụ cười hưng phấn như đã đoán được kết cục Lâm Tinh Xảo bị bà ta giẫm chết.
Nhưng vào lúc này ——
Tiền Diễm Như đột nhiên phát giác thân thể mình rời khỏi mặt đất, hơn nữa gót giày đã cách Lâm Tinh Xảo càng ngày càng xa.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tiền Diễm Như cuống quít cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình bị người ta tóm lấy bả vai nâng lên giữa không trung.
Mà người nâng bà ta lên chính là thằng bác sĩ đánh mình ở bệnh viện.
"Lại là mày! Thằng chó đẻ mau thả tao ra!" Tiền Diễm Như vừa gào lớn vừa đấm đá Khương Tường.
Chát!
Khương Tường tát thẳng một bạt tay vào mặt Tiền Diễm Như.
"Xem ra lần trước dạy dỗ bà còn chưa đủ, nếu thì hôm nay để bà ghi nhớ lâu hơn."
Khương Tường vung cánh tay lên, mọi người chỉ thấy Tiền Diễm Như quay một vòng trên không rồi cả người đột nhiên văng xuống đất.
"Oanh!"
Máu tươi bắn ra khắp nơi.
Tiền Diễm Như lập tức vỡ đầu, cả khuôn mặt chảy máu tươi đầm đìa, chưa kịp gào lên một tiếng thì đã ngất đi.
Đám khách khứa bên cạnh hít hà một hơi, khiếp sợ nhìn Khương Tường.
"Cái tên này không muốn sống nữa à, cả đại tiểu thư Tiền gia mà cũng dám đánh?"
Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu.
"Trước kia tôi đã nói với chị Lâm, tôi sẽ không để người khác ức hiếp chị ấy trước mặt tôi, nhưng ông vừa bắt nạt chị ấy." Khương Tường chỉ vào Trần Thiên Chính và nói.
"Một con tiện nhân mà thôi, hà hiếp nó thì làm sao? Chẳng lẽ mày muốn báo thù cho nó?" Trần Thiên Chính căn bản không coi Khương Tường ra gì, lão nhìn thoáng qua Lâm Tinh Xảo nằm trên đất rồi thâm trầm cười nói: "Mặc dù nhiều năm lão hủ không gần đàn bà, nhưng con nhỏ này trông rất ngon, nói thật cả lão hủ cũng thèm thuồng, muốn thử một lần xem thế nào..."
"Ông muốn chết!"
Không đợi Trần Thiên Chính nói hết lời thì Khương Tường đã đánh tới một quyền, hắn không cho phép lão già này sỉ nhục chị Lâm.
Đối với một quyền phẫn nộ của Khương Tường, Trần Thiên Chính không buồn nhìn đến một cái, trong mắt lão thì Khương Tường nhiều lắm chỉ là một thằng vô dụng bị chọc giận, bởi vậy lão không tránh không né mà nhẹ nhàng vươn năm ngón tay bắt lấy nắm đấm của Khương Tường.
"Đã sớm muốn giết mày, không ngờ tự mày đưa tới cửa, thật là ngu dốt..."
Trần Thiên Chính chỉ nói được một nửa thì đột nhiên biến sắc, còn chưa kịp thu tay về thì cả người đã bay ngược ra ngoài, ầm một tiếng đập vào cây cột xi măng trong đại sảnh, tiếp đó lại ngã xuống đất.
"Oa —— "
Trần Thiên Chính phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, tay phải không ngừng run rẩy.
Trong nháy mắt đó, cả sảnh xôn xao lên.
Không ai ngờ người mà cả Long Vương và Triệu Vân đều không chống lại nổi đột nhiên bị Khương Tường dùng một quyền đánh bay.
"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Sao công phu của thằng nhãi kia lại lợi hại như thế?"
"Vốn tưởng là hàng ve chai, nào ngờ lại là vương giả che giấu!"
"Nhìn lầm, nhìn lầm."
"..."
Tiếng bàn tán vang lên bốn phía.
Trần Thiên Chính không đoái hoài đến thương tích mà nhìn chằm chặp vào Khương Tường, đến bây giờ lão vẫn không dám tin mình lại bị một thanh niên đánh bị thương.