Đi đến văn phòng chủ nhiệm ngoại khoa, Khương Tường gõ vang cửa phòng.
Thình thịch ——
"Vào đi!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Băng truyền tới từ trong đó.
Khương Tường đẩy cửa vào liền nhìn thấy Bạch Băng đang cúi đầu ngồi trước bàn làm việc để phê duyệt văn kiện.
"Chủ nhiệm Bạch." Khương Tường gọi một tiếng.
"Có chuyện gì không?" Bạch Băng không ngẩng đầu lên.
"Là như vậy, bệnh viện đã đưa ra thông báo chuyển tôi thành bác sĩ chính thức, tôi muốn hỏi công việc tiếp theo của mình là gì."
Đến lúc này Bạch Băng mới ngẩng đầu và nói: "Từ hôm nay trở đi, cậu có thể tự chẩn bệnh."
"Thật sao?" Khương Tường rất mừng rỡ.
Nếu một bác sĩ có thể tự xem bệnh thì chứng minh bác sĩ đó có thể phụ trách một mình.
Đây là sự tán thành đối với thực lực của bác sĩ.
Bạch Băng nói: "Biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian thử việc không tệ, hơn nữa đã quen thuộc với khoa chúng ta nên tôi quyết định để cậu được tự chẩn bệnh một mình."
"Chẳng qua cậu phải chú ý một số việc."
Bạch Băng dặn dò: "Thứ nhất, phải giữ thái độ tốt đối với bệnh nhân. Thứ hai, nếu như không nắm chắc được bệnh tình thì không được tự ý quyết định, nhất định phải kịp thời báo cáo, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi thưa chủ nhiệm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc với bản thân dựa theo chỉ thị của cô." Khương Tường nói.
"Ừm, cậu đi làm việc trước đi!" Bạch Băng cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Nhưng Khương Tường vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Qua một hồi, Bạch Băng mới ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn và hỏi: "Cậu còn có việc gì?"
"Chủ nhiệm, mắt của cô làm sao vậy?" Khương Tường hỏi.
Hắn đã sớm muốn hỏi vấn đề này, từ khi Bạch Băng ngẩng đầu, Khương Tường đã thấy trong mắt cô đầy tơ máu như vừa khóc, hơn nữa quầng thâm đặc biệt rõ ràng.
Bạch Băng làm ra vẻ nhẹ nhàng mà trả lời: "Buổi sáng đã cảm thấy đôi mắt không thoải mái, tôi đã nhờ bác sĩ khoa mắt xem giúp, nói là bị khô mắt, không có gì đáng ngại, nhỏ chút thuốc là được rồi."
Hóa ra là vậy.
Khương Tường quan tâm nói: "Chủ nhiệm, công việc làm mãi cũng không hết đâu, cô nên chú ý sức khoẻ của mình hơn."
"Ừm." Bạch Băng nhẹ nhàng gật đầu.
"Vậy tôi đi làm việc trước."
"Đi đi!"
Khi Khương Tường vừa quay người thì Bạch Băng lại đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Khương Tường quay đầu nghi hoặc nhìn Bạch Băng và hỏi: "Chủ nhiệm, còn có chuyện gì sao?"
"Tối thứ sáu tuần này cậu có rảnh không?" Bạch Băng hỏi.
"Hình như rảnh!"
"Đêm hôm đó tôi phải tham gia một tiệc rượu, cậu đi với tôi được chứ!"
"Tiệc rượu gì?" Khương Tường lại hỏi: “Tôi cần chuẩn bị gì không?"
"Không cần, chỉ là một buổi tiệc tối bình thường thôi." Bạch Băng nói.
"Được." Khương Tường cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đồng ý.
Cùng lúc đó, trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Tôn Mộng Khiết đưa một thiệp mời mạ vàng cho Lâm Tinh Xảo và nói: "Lâm tổng, thứ sáu tuần này xã hội thượng lưu Giang Châu sẽ tổ chức tiệc tối hoan nghênh Tiêu Thanh Đế ở Thủy Tinh Cung, đến lúc đó những nhân vật có mặt mũi ở Giang Châu đều sẽ có mặt, đây là thư mời họ đưa cho ngài."
Lâm Tinh Xảo mở thư mời ra rồi nhìn thoáng qua rồi lại ném qua một bên và khinh bỉ nói: "Một Tiêu Thanh Đế thôi mà đã làm đám người này chạy theo nịnh nót như vậy, nếu là anh trai cậu ta - Hầu Tiêu Cửu đến thì chắc những người này đã quỳ xuống chào đón từ mười dặm rồi. Chán ngắt, không đi!"
"Lâm tổng, tôi còn nghe thấy một tin tức ngầm, có lẽ cô nghe xong sẽ thay đổi quyết định."
"Tin gì? Nói nghe thử xem."
“Tôi nghe nói Tiêu Thanh Đế sẽ cầu hôn Bạch Băng trước mặt mọi người trên tiệc tối."
"Ồ?" Ánh mắt Lâm Tinh Xảo lóe lên một tia kinh ngạc, tiếp đó vừa cười vừa nói: "Xem ra tôi không thể không đến buổi tiệc tối này rồi."