Cánh cửa đại sảnh buổi tiệc từ từ mở ra.
Một thanh niên đi vào từ bên ngoài.
Hắn ta chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình cao lớn, cắt tóc ngắn, ngũ quan bảnh bao như điêu khắc, đôi mắt u ám thâm thúy như mắt ưng trong đêm tối, lạnh lẽo cao ngạo lại vênh váo hung hăng.
Làm người ta chú ý nhất vẫn là ngón út tay phải của thanh niên có đeo một chiếc nhẫn màu vàng đen, ánh đèn chiếu xuống làm nó sáng lên lấp lánh, khiến hắn ta trông càng cao quý bất phàm.
"Rất đẹp trai!"
Những người phụ nữ ở đây đều trợn cả mắt lên.
Mà đám đàn ông nhìn thấy người thanh niên này thì trong lòng không tự chủ được xuất hiện cảm giác tự ti phức tạp.
Nếu nói thanh niên là ngôi sao trên trời, vậy họ chỉ có thể là đom đóm trên mặt đất.
Khương Tường đã đoán được thân phận của thanh niên.
"Anh ta là Tiêu Thanh Đế sao?"
Đây là lần đầu tiên Khương Tường nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy, trong lòng có chút đố kị, thầm mắng dáng vẻ bánh bao như vậy thì cậu nhỏ nhất định rất ngắn.
Tiếp đó ánh mắt hắn rơi vào lão già áo xám sau lưng thanh niên.
Lão già này trông hơn sáu mươi tuổi, dáng người nhỏ gầy, mặc một bộ trường bào màu xám, cặp mắt nhỏ lạnh lẽo âm u kia nhìn như rắn độc, bị lão nhìn có cảm giác như bị sói hoang nhắm vào.
Khương Tường căng thẳng trong lòng, lão già này không đơn giản!
Đúng lúc này, bên người truyền đến âm thanh:
"Người đàn ông này là ai vậy?"
"Trước kia sao chưa từng nhìn thấy?"
"Nếu là bạn của Phùng thiếu thì nhất định có lai lịch không nhỏ."
"Phùng thiếu, mau giới thiệu người bạn của anh cho chúng tôi đi!" Có người không kịp chờ đợi muốn biết lai lịch của thanh niên.
Phùng Ấu Linh mỉm cười và nói: “Tôi chỉ có thể nói cho mọi người, người bạn này của tôi đến từ kinh thành, họ Tiêu."
Họ Tiêu? Còn đến từ kinh thành?
Chẳng lẽ là...
Ngay khi mọi người khiếp sợ, Phùng Ấu Linh bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Thanh Đế rồi đưa tay ra hiệu mời, cung kính nói: "Tiêu công tử, mời!"
"Ừm." Tiêu Thanh Đế khẽ gật đầu, cao ngạo đi đến giữa sân khấu.
Từ đầu đến cuối lão già áo xám kia luôn đi theo phía sau hắn ta, duy trì khoảng cách một bước.
Tiêu Thanh Đế đứng trên đài, ánh mắt sắc bén đó làm người ta có cảm giác rất áp lực.
Sau một lát, hắn ta chậm rãi mở miệng:
"Chào mọi người, tôi là Tiêu Thanh Đế!"
"Chắc đa số mọi người ở đây chưa đến tên của tôi, không sao, tôi nghĩ các người nhất định biết tên anh tôi."
"Anh tôi là chiến thần Bắc Cảnh, Quan Quân Hầu Tiêu Cửu!"
Ồ!
Toàn trường hít hà một hơi.
"Trời ạ, anh ta là em trai của Quan Quân Hầu, khó trách đẹp trai như vậy!"
"Đẹp trai mà còn có bối cảnh, người đàn ông như vậy dễ gặp nhưng khó cầu!"
"Chờ lát nữa nhất định phải uống vài ly với Tiêu công tử, chỉ cần được ngủ với anh ta thì sẽ bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng!"
Nghe bên tai truyền đến tiếng xì xào bàn tán, Khương Tường bĩu môi, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng? Coi bản thân mình là cái gì? Gà rừng sao?
Được rồi, Khương Tường thừa nhận mình ghen ghét.
Tiêu Thanh Đế đẹp trai, bối cảnh mạnh, thật là một người tài nổi bật.
Đàn ông như vậy được phụ nữ tung hô là chuyện rất bình thường.
Khương Tường trừ ao ước ra còn cảm khái vận mệnh bất công, người như Tiêu Thanh Đế vừa ra đời đã đứng trên đỉnh cao cuộc đời, không cần làm cái gì cũng có hết tất cả. Đa số mọi người chúng ta đều sinh ra trong gia đình bình dân bình thường, phấn đấu cả đời, thậm chí mấy đời cũng không thể đạt tới độ cao bẩm sinh của Tiêu Thanh Đế, bởi vậy có thể thấy được đầu thai là một việc cần kỹ thuật.