Chương 29 Có chuyện gì đó đã xảy ra
Khương Tường trở lại bệnh viện, trực tiếp đến khoa ngoại.
Vào cửa, thấy trên cổ tay Tiền Tĩnh Lan quấn băng gạc, vội vàng hỏi: "Mẹ thế nào rồi?”
"Mẹ không sao, một chút vết thương ngoài da, Bạch chủ nhiệm đều giúp mẹ xử lý xong." Tiền Tĩnh Lan tiếp tục hỏi: "Tường nhi, con không sao chứ? ”
"Con không sao." Khương Tường ném ánh mắt cảm kích qua Bạch Băng, nói: " Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô.”
"Không cần khách khí."
Khương Tường lại dặn dò Tiền Tĩnh Lan, nói: "Mẹ, sau này mặc kệ ai hỏi, mẹ đều phải nói hôm nay chưa từng gặp Qua Quách Thiếu Thông, mẹ biết không? ”
"Tường nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Con nói cho tôi mẹ, có phải con đã là gì sai trái? "Tiền Tĩnh Lan rất khẩn trương.
"Mẹđừng suy nghĩ lung tung, tóm lại, nếu ai đó hỏi, mẹ cứ làm theo lời con dặn."
“Được rồi”!
Tiền Tĩnh Lan gật gật đầu, có vẻ tâm sự trùng trùng, tuy Khương Tường không nói rõ, nhưng Tiền Tĩnh Lan mơ hồ cảm giác được, khẳng định đã xảy ra đại sự.
"Đúng rồi Tường Nhi, vừa rồi Bạch chủ nhiệm nói với mẹ, phải điều con về lại khoa ngoại tiếp tục làm bác sĩ thời gian thử việc. Con phải làm thật tốt, tranh thủ sớm sửa chữa sai lầm, không thể phụ lòng Bạch chủ nhiệm."
"Yên tâm đi, con sẽ làm việc thật tốt. Mẹ, bây giờ con đưa mẹ về nhà nhé? ”
"Con làm việc đi, mẹ có thể về một mình." Tiền Tĩnh Lan lại cười ha hả nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, hôm nay phiền cô rồi.”
"Không cần khách khí, dì về nghỉ ngơi sớm đi!"
"Được."
"Bạch chủ nhiệm, tôi đưa mẹ tôi về trước, sau đó sẽ lập tức trở lại." Khương Tường vẫn đưa Tiền Tĩnh Lan đến cửa bệnh viện.
Lúc chờ taxi, Tiền Tĩnh Lan dặn dò Khương Tường:
"Tường nhi, trên thế giới này có rất nhiều biện pháp giải quyết vấn đề, không nhất định phải dùng thủ đoạn cực đoan, nếu như không thể không dùng, vậy nhất định không nên lưu lại chút dấu vết nào. Còn nữa, nếu con gặp phải phiền phức, vậy nhất định phải nói cho mẹ biết, bất luận như thế nào, mẹ cho dù liều mạng này, cũng sẽ bảo vệ con.”
Tiền Tĩnh Lan ánh mắt kiên định, trên người toát ra một cỗ khí chất thong dong trấn định.
Khương Tường sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khí chất này từ trên người Tiền Tĩnh Lan, có chút xa lạ.
Tiền Tĩnh Lan tựa hồ cũng ý thức được biến hóa trên người mình, ho khan hai tiếng, nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng phụ nữ trung niên ngày xưa, nhỏ giọng hỏi: "Tường nhi, Bạch chủ nhiệm có bạn trai không? ”
"Mẹ hỏi điều này để làm gì?" Khương Tường vẻ mặt nghi hoặc.
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt, lại là trưởng khoa ngoại, nếu không, con theo đuổi cô ấy thử xem? ”
"Cái gì, mẹ bảo con theo đuổi Bạch chủ nhiệm?"
Khương Tường cả kinh đến tròng mắt sắp rớt ra. Loại chuyện này, anh nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Bạch Băng là ai? Cô là trưởng khoa ngoại của bệnh viện Giang Châu, bác sĩ y khoa, nữ thần băng trôi trong lòng vô số người.
Mình bất quá chỉ là một bác sĩ thử việc không quyền không thế, đi theo đuổi cấp trên của mình, điên rồi sao?
Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ cảm thấy Bạch chủ nhiệm rất tốt, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật là một người nhiệt tình, rất cẩn thận, cũng rất thiện lương, hơn nữa mẹ cẩn thận quan sát, dáng người của cô ấy khẳng định có thể sinh con trai.”
Choáng váng!
Khương Tường có chút không biết nói gì, nói: "Mẹ biết người theo đuổi bạch chủ nhiệm có những ai không? Không phải phú nhị đại chính thì là quan nhị đại, mỗi người đều là tuổi trẻ nhiều tiền, tài hoa hơn người, bọn họ đều không tán được Bạch chủ nhiệm, mẹ cảm thấy con có thể sao?”
"Mẹ cảm thấy con được, mẹ có niềm tin vào con." Tiền Tĩnh Lan nói: "Mẹ là phụ nữ, mẹ có thể cảm nhận được, ánh mắt Bạch chủ nhiệm nhìn con không giống những người khác.”
"Sao lại không giống nhau?"
"Cụ thể mẹ nói cũng không được, dù sao mẹ cũng có thể cảm giác được con bé đối với con có hảo cảm." Tiền Tĩnh Lan cười ha hả nói: "Nếu Bạch chủ nhiệm có thể làm con dâu của mẹ thì tốt rồi.”
"Mẹ, con khuyên mẹ tốt nhất nên bỏ ý nghĩ này đi, bất kể là trình độ học vấn, tuổi tác, bối cảnh gia thế, địa vị xã hội, con và Bạch chủ nhiệm đều không thích hợp."
“Con chưa thử làm sao biết không thích hợp? Mẹ nói với con..."
"Mẹ, xe đã đến, mẹ về đi!" Khương Tường vội vàng đỡ Tĩnh Lan vào taxi.
"Tường nhi, chuyện này con phải để ý, mẹ tin tưởng con có thể." Tiền Tĩnh Lan đã gồi trong xe, còn không quên cổ vũ Khương Tường.
"Được rồi, con biết rồi, mẹ về đi!"
Nhìn xe taxi đi xa, Khương Tường bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mẹ hôm nay làm sao vậy, lại bảo mình theo đuổi Bạch chủ nhiệm, cũng không nhìn xem, mình có điểm nào xứng với Bạch chủ nhiệm?"
"Nhưng mà nói thật, Bạch chủ nhiệm là mỹ nữ, nếu có thể theo đuổi cô ấy, chết cũng đáng."
Khương Tường đến văn phòng trưởng khoa ngoại.
Vào cửa, thấy Bạch Băng đang uống nước.
Lúc này Bạch Băng cởi áo blu trắng trên người ra, lộ ra một bộ trang phục chuyên nghiệp, có lẽ là dáng người quá chuẩn, áo sơ mi bị lộ một khe hở. Từ góc độ của Khương Tường, vừa vặn có thể nhìn thấy một làn da trắng nõn bên trong.
Thật là trắng!
Trong đầu Khương Tường vừa hiện ra từ này, ánh mắt Bạch Băng liền quét qua, lạnh lùng hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Mặt Khương Tường đỏ bừng, vội vàng che dấu: "Không nhìn gì.”
Bạch Băng hồ nghi nhìn thoáng qua Khương Tường, ngồi xuống ghế văn phòng, nói: "Tôi đã chào hỏi phòng y tế rồi. ”
"Được."
“Cậu đi ra ngoài trước đi!”
Bạch Băng nói xong, cúi đầu xem hồ sơ bệnh án.
Khương Tường có chút sững sờ. Hắn cho rằng Bạch Băng sẽ hỏi chuyện của Quách Thiếu Thông, ai ngờ biết Bạch Băng căn bản không nhắc tới, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thật bất ngờ.
Khương Tường vội vàng đến phòng y tế làm xong thủ tục, sau đó đi tìm Lâm Tinh Xảo. Hắn cảm thấy chuyện rời khỏi vị trí hộ lý, vẫn phải nói với Lâm Tinh Xảo một tiếng.
Mặc dù thời gian quen biết Lâm Tinh Xảo không lâu, nhưng Lâm Tinh Xảo đối với hắn không tệ, cũng đã dạy cho hắn rất nhiều đạo lý làm người, đặc biệt là lần này xử lý Quách Thiếu Thông, nếu không phải Lâm Tinh Xảo nói những lời kia, giống như chuông báo động nhắc nhở hắn, Khương Tường còn sẽ không quyết đoán như vậy.
Từ xa, Khương Tường nhìn thấy cửa phòng bệnh của Lâm Tinh Xảo, trước cửa có hai vệ sĩ mặc âu phục màu đen, đeo kính râm màu đen, tựa như hai vị thần cửa.
"Cũng không biết là ai đến thăm chị Lâm, xem ra lai lịch không nhỏ."
Khương Tường lẩm bẩm một câu, đi tới cửa phòng bệnh, không ngờ lại bị hai vệ sĩ ngăn lại.
"Tiền tổng có phân phó, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào." Một trong những vệ sĩ nói.
"Tôi là bác sĩ, phiền anh tránh ra." Khương Tường coi như khách khí nói.
"Tiền tổng phân phó, mặc kệ là người nào, cũng không được phép vào. Ngay cả khi cậu là giám đốc của bệnh viện này.”
“Còn không mau đi! Một vệ sĩ khác rất không khách khí quát Khương Tường.”
Khương Tường nhíu mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên, trong phòng bệnh truyền ra tiếng mắng chửi của một người phụ nữ: "Lâm Tinh Xảo, cô là một tiện nhân! ”
Ba!
Ngay sau đó, vang lên một tiếng bạt tai.