• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27 Chôn sống

Khương Tường nhìn Lôi Hổ, ánh mắt lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào.

"Nói đi, mày muốn chết như thế nào?"

Từ giây phút Lôi Hổ tát Tiền Tĩnh Lan, Khương Tường đã động sát khí.

Lôi Hổ trong lòng có chút sợ hãi nhìn Khương Tường, nhưng ngoài miệng lại rất cường ngạnh, âm trầm nói: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không? ”

"Không biết, cũng không muốn biết." Khương Tường nói: "Động tới mẹ tao, kết quả chỉ có một, đó chính là chết. ”

"Mày muốn giết tao? Lôi Hổ bỗng nhiên nở nụ cười, "Chẳng lẽ mày không biết, giết người là phạm pháp sao? ”

Ba!

Khương Tường quỷ mị xuất hiện trước mặt Lôi Hổ, một cái tát giáng vào mặt hắn.

Sắc mặt Lôi Hổ đờ đẫn, trong lúc nhất thời có chút khó có thể tin, mình lại bị đánh, hơn nữa còn bị một hộ lý không có quyền lực địa vị đánh!

Đây quả thực là...

Nhục nhã!

Tức giận! Tức giận!

Lôi Hổ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ lửa giận đang thiêu đốt, hắn hận không thể đem Khương Tường băm thành nghìn mảnh.

"Mày có biết tao là ai không? Lôi Hổ rống lên.

"Mày là ai tao không cần quan tâm, tao hỏi mày một lần nữa, mày muốn chết như thế nào?” Ánh mắt Khương Tường càng lạnh hơn.

"Muốn tao chết, vậy trước tiên tao sẽ giết chết mày." Khi Lôi Hổ dứt lời, đột nhiên từ phía sau lấy ra một thanh chủy thủ, nhào mạnh về phía Khương Tường.

Không thể không nói, động tác của Lôi Hổ rất nhanh, trong nháy mắt đã nhào tới trước mặt Khương Tường, đồng thời chủy thủ trong tay đâm vào ngực hắn.

Khương Tường đứng tại chỗ không nhúc nhích, một quyền đánh ra.

-Phanh!

Nắm đấm đập vào chủy thủ, chỉ nghe "Đương" một tiếng, chủy thủ đứt gãy, mà tay của Khương Tường lại không xuất hiện chút tổn thương nào.

Điều này ...

Lôi Hổ kinh hãi, mãi đến giờ phút này hắn mới ý thức được, mình đánh giá thấp Khương Tường, Khương Tường so với tưởng tượng còn mạnh hơn.

Nắm đấm đánh nát chủy thủ này, nhiều năm trước, Lôi Hổ từng tận mắt chứng kiến một vị cao thủ Hổ Bảng sử dụng qua, lúc ấy cũng là chủy thủ vỡ vụn, còn nắm tay của cao thủ Hổ Bảng bình yên vô sự.

Chẳng lẽ, tiểu tử này là một vị cao thủ hổ bảng?

Nhưng cũng còn quá trẻ!

Lôi Hổ nghĩ tới đây, xoay người bỏ chạy thoát thân. Nhưng Mà Khương Tường căn bản không cho hắn cơ hội, tiến lên một bước, một quyền nện lên vai Lôi Hổ.

Yo!

Xương bả vai bị vỡ.

"A..."

Lôi Hổ kêu lên thảm thiết, ở bên trong nơi yên tĩnh không có bóng người này, tiếng kêu thảm thiết có vẻ vô cùng chói tai, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu.

Khương Tường thuận thế bắt lấy cánh tay phải của Lôi Hổ, dùng sức gập lại, "răng rắc" một tiếng, cánh tay phải gãy đôi.

Phanh!

Khương Tường đưa chân lên đá một cước vào đầu gối Lôi Hổ, Lôi Hổ "bùm bùm" quỳ trên mặt đất.

"Cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng cần giết ta." Lôi Hổ vẻ mặt hoảng sợ cầu xin Khương Tường tha thứ.

"Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải làm ra chuyện như này." Khương Tường kẹt cổ Lôi Hổ.

Sinh tử chỉ trong cái chớp mắt.

Lôi Hổ lớn tiếng nói: "Cậu dám giết tôi, Long Vương sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Khương Tường nhíu mày, hỏi Lôi Hổ: "Mày quen biết Long Vương? ”

"Tôi biết Long Vương, Long Vương là lão đại tôi." Lôi Hổ vội vàng nói: "Tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay là tôi không đúng, cầu xin cậu tha cho tôi một con đường sống, tôi nhất định sẽ tạ tội với cậu và mẹ cậu, xin cậu tha cho tôi.

Khương Tường nhíu mày càng chặt hơn. Tên này lại là thủ hạ của Long Vương, sự tình có chút khó xử.

Nếu giết, đó là không nể mặt Long Vương. Nếu như không giết, Khương Tường lại sợ hậu hoạn vô cùng.

Lần trước đánh Quách Thiếu Thông, Lâm Tinh Xảo đã nói Khương Tường ra tay không đủ tàn nhẫn, đồng thời nhắc nhở Khương Tường nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, muốn Khương Tường đề phòng Quách Thiếu Thông trả thù.

Khương Tường lúc ấy không để trong lòng, không ngờ, Quách Thiếu Thông động thủ nhanh như vậy, vì muốn giết mình, không chỉ gọi người tới bắt cóc mẹ hắn.

Khương Tường quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Tĩnh Lan, Tiền Tĩnh Lan khóc nói: "Tường nhi, không nên giết người, không nên làm chuyện phạm tội được không? ”

"Được." Khương Tường buông tay ra.

Lôi Hổ giống như một đống bùn mềm, ngã xuống đất.

Khương Tường giúp Tiền Tĩnh Lan cởi dây thừng trên tay và chân, lại giúp Tiền Tĩnh Lan sửa sang lại tóc một chút, tự trách nói: "Mẹ, đều là do con không tốt, là con liên lụy mẹ.”

"Mẹ không sao." Tiền Tĩnh Lan được Khương Tường dìu, đứng lên.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Hai giây sau, Triệu Vân xuất hiện.

Triệu Vân một thân hắc y, khuôn mặt lãnh khốc, phía sau hắn có bốn người đàn ông to cao rắn chắc bận đồ đên thi theo.

Thấy Khương Tường và Tiền Tĩnh Lan đều không sao, Triệu Vân thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, nhìn lướt qua hiện trường.

Nhìn thấy trên mặt đất ngất xỉu mười mấy người, trên mặt Triệu Vân xuất hiện khiếp sợ, đang chuẩn bị nói chuyện, Lôi Hổ nhào tới, quỳ gối trước mặt Triệu Vân, thảm thiết nói: "Triệu ca, cứu mạng!”

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Triệu Vân hỏi.

“Là hắn! Lôi Hổ chỉ vào Khương Tường, nói với Triệu Vân: "Tiểu tử này đánh ngất xỉu các huynh đệ, còn muốn giết tôi. Triệu ca, anh phải cứu em!”

Triệu Vân căn bản không tin, nói: "Thân thể nhỏ bé của Khương Tường, có thể đánh ngất nhiều người các ngươi?”

"Chính là hắn làm, em tận mắt nhìn thấy, cánh tay của em cũng bị hắn đánh gãy." Lôi Hổ nói: "Triệu tiên sinh anh nếu không tin, có thể hỏi Quách thiếu. ”

Triệu Vân nhìn Quách Thiếu Thông một cái, mặt hắn trắng bệch, Lôi Hổ không biết sự thật, nhưng Quách Thiếu Thông biết, Triệu Vân và Khương Tường đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ không hề đơn giản.

“Chẳng lẽ trời muốn diệt ta? Quách Thiếu Thông hoảng sợ đến cực điểm, thân thể khẽ run rẩy.”

Lôi Hổ không chú ý tới chi tiết này, còn nói với Triệu Vân: "Triệu ca, anh nhất định phải cứu em..."

-Phanh!

Triệu Vân một cước đạp ngã Lôi Hổ.

"Triệu ca, anh đây là..?" Lôi Hổ có chút nghi hoặc, Triệu Vân đang yên đang lành vì sao phải đạp ngã mình?

Triệu Vân lạnh lùng nói: "Khương Tường là huynh đệ của tôi, cậu lại dám động đến hắn, tôi thấy cậu là không muốn sống!”

Cái gì, Khương Tường lại là anh em của Triệu tiên sinh, làm sao có thể chứ?

Cậu ta không phải là con ngoài giá thú không có chỗ dựa sao?

Trong đầu Lôi Hổ ong ong, một mảnh trống rỗng.

"Triệu ca, giúp ta trông chừng bọn họ, ta ra ngoài rồi sẽ trở lại ngay." Khương Tường chào Hỏi Triệu Vân, sau đó đỡ Tiền Tĩnh Lan đi ra ngoài.

Ba phút sau, Khương Tường một mình trở về.

"Lão đệ, cậu định xử lý hai tên này như thế nào?" Triệu Vân hỏi.

Khương Tường chỉ vào Lôi Hổ, nói: "Tôi chuẩn bị động thủ rồi, nhưng hắn nói hắn là thủ hạ của Long Vương, cho nên tôi không giết hắn. Hắn thật sự là thủ hạ của Long Vương sao?”

"Đã lâu trước đây hắn không còn là người của Long Vương." Triệu Vân giải thích: "Lôi Hổ vi phạm bang quy, nhiều lần dạy không sửa, hai năm trước, ban ngày ban mặt ban mặt cưỡng hiếp con gái nhà người ta, hơn nữa còn chụp ảnh uy hiếp, cuối cô gái kia không chịu nổi bị nhục nhã, nhảy lầu tự sát. Bởi vì việc này, bị Long Vương trục xuất khỏi bang. ”

“Thì ra là cặn bã, vậy tôi giết hắn, Long Vương sẽ không có ý kiến chứ?” Khương Tường nói.

"Sẽ không có ý kiến." Triệu Vân lại hỏi: "Lão đệ, cậu chuẩn bị xử lý bọn họ như thế nào? ”

“Chôn sống!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK