• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23: Vụ án bắt cóc

Khương Tường từ phòng chăm sóc đặc biệt đi theo sau lưng Bạch Băng vào văn phòng chủ nhiệm.

Sau khi vào cửa, Bạch Băng liền ngồi xuống ghế làm việc, gương mặt xinh đẹp như có một tảng băng đè lên.

Thấy bộ dạng này của cô, trong lòng Khương Tường thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Chủ nhiệm, cô tìm tôi có việc?"

"Không có chuyện thì không thể tìm cậu?" Bạch Băng ngữ khí không tốt hỏi lại.

Khương Tường kiên trì, ngượng ngùng cười nói: "Chủ nhiệm nói đùa, cô là cấp trên của tôi, lúc nào cũng có thể gặp tôi."

"Tôi hỏi cậu, có phải cậu có ý với Lâm Tinh Xảo đúng không?" Bạch Băng xoa xoa trán hỏi.

"Không có, chủ nhiệm cô đừng hiểu lầm. . ."

"Hiểu lầm? Ý của cậu nói là mắt tôi bị mù?" Bạch Băng cả giận nói: "Đừng tưởng là tôi không nhìn thấy, cô ta đút cho cậu ăn bánh bao, còn cậu thì ngồi đấy mà hưởng thụ."

"Chủ nhiệm, sự việc không phải như cô nhìn thấy, thật ra là. . ."

"Ngậm miệng!" Bạch Băng cắt ngang Khương Tường, nói ra: "Tôi nhắc nhở cậu, Lâm Tinh Xảo không phải là một cô gái tốt, tốt nhất cách xa cô ta một chút, nếu không cẩn thận chết mất xác lúc nào chả hay đâu."

Khương Tường kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Băng, chả hiểu gì, Bạch chủ nhiệm tức giận như vậy, chẳng lẽ cô và Lâm Tinh Xảo có chuyện hiểu lầm gì đó?

"Nhìn cái gì! Có phải cậu cảm thấy tôi và Lâm Tinh Xảo có ân oán cá nhân đúng không? Tôi nói cho cậu biết, không có. Tôi bảo cậu cách xa cô ta một chút, hoàn toàn là vì tốt cho cậu."

Khương Tường càng kinh ngạc.

Tuy nói Bạch Băng trước kia đối với hắn không tồi, rất ít khi nói chuyện với nhau, thậm chí một tuần lễ cả hai cũng không nói với nhau mấy câu, nhưng hôm nay, Bạch Băng dường như nói hơi nhiều!

Rất không bình thường.

Khương Tường nói ra: "Bạch chủ nhiệm, hiện tại tôi là hộ lý, chị Lâm là bệnh nhân của tôi, chăm sóc chị ấy là trách nhiệm của tôi."

"Chị Lâm? Cậu thế mà gọi Lâm Tinh Xảo là chị?" Bạch Băng phẫn nộ nói: "Cậu với cô ta quen biết bao lâu? Một chút về cô ta cậu cũng không hiểu rõ vậy mà dám gọi cô ta là chị?"

"Không phải chỉ là một cái xưng hô thôi sao?"

Khương Tường có chút không hiểu, hoàn toàn không hiểu rõ Bạch Băng vì sao lại nổi giận đùng đùng như vậy.

Ba!

Bạch Băng hung hăng đập bàn một cái, cả giận nói: "Khương Tường, tôi nhắc nhở cậu lần nữa, không nên tới gần Lâm Tinh Xảo. Tôi là vì tốt cho cậu."

"Bạch chủ nhiệm, tôi biết cô là muốn tốt cho tôi, nhưng cô có thể giải thích rõ ràng được không, đừng để tôi mơ hồ cái gì cũng không biết chứ?"

Bạch Băng nói ra: "Lâm Tinh Xảo mặc dù dáng dấp xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác, cậu biết không, vị hôn phu của cô ta là do cô ta độc chết đấy."

Cái gì?

Khương Tường mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Thế nào, cậu không tin tôi?" Ánh mắt Bạch Băng lườm Khương Tường.

Khương Tường liền vội vàng lắc đầu, nói ra: "Lời của cô tôi đương nhiên sẽ tin, chỉ là, tôi có chút khó mà tin được chị Lâm là người như vậy."

"Cậu còn gọi cô ta là chị?" Bạch Băng lạnh giọng nói: "Ghi nhớ, về sau trước mặt của tôi, không cho phép cậu gọi cô ta là chị."

"Được rồi." Khương Tường gật gật đầu, lại hỏi: "Bạch chủ nhiệm, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tôi nhìn chị. . . tôi nhìn Lâm Tinh Xảo cũng không giống là người xấu, sao lại giết người?"

"Có một số người nhìn hình dáng là người, nhưng sau lưng ai biết là cái dạng gì, việc Lâm Tinh Xảo hạ độc chết vị hôn phu của cô ta, mấy năm trước lùm xùm dư luận một thời gian, ở thành phố cô ta sống mọi người đều biết, chỉ có điều, lúc ấy không tìm được chứng cứ, nếu không cô ta đã sớm vào tù bóc lịch rồi."

"Cũng chính bởi vì vậy lý do này, Lâm Tinh Xảo bị đuổi ra khỏi gia tộc, chạy đến Giang Châu lập nghiệp."

Bạch Băng nói: "Nữ nhân này rất có thủ đoạn, vừa đến Giang Châu đã trà trộn vào giới thượng lưu Giang Châu, cô ta dựa vào dung mạo và dáng người, thu hút rất nhiều người sùng bái, bất kể là đã lập gia đình hay là chưa lập gia đình đều vây quanh lấy cô ta."

"Trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, cô ta đã thành công đưa công ty ra thị trường, được tạp chí tài chính và kinh tế gọi là đệ nhất mỹ nữ tổng giám đốc ở Giang Châu."

Nói đến đây, Bạch Băng cười lạnh không thôi: "Người khác không biết lai lịch của cô ta, nhưng tôi thì rất rõ, không phải chỉ là gái ngành thôi sao, có cái gì tốt mà thổi phồng."

Khương Tường tò mò hỏi: "Bạch chủ nhiệm, vì sao cô lại hiểu rõ việc của Lâm Tinh Xảo như vậy?"

"Bởi vì tôi và cô ta. . ." Bạch Băng nói được nửa câu, đột nhiên im miệng, nói tiếp: "Dù sao cô ta cũng không phải người tốt lành gì, cậu nhớ cách xa cô ta một chút."

"Lúc nãy ở phòng bệnh, tôi ở trước mặt cô ta nói cậu làm việc không chăm chú, chính là muốn cậu với cô ta không phải gặp nhau nữa."

Thanh âm Bạch Băng nhu hòa một chút, nói tiếp: "Tôi sẽ nghĩ cách điều cậu về lại đây, tóm lại, cách Lâm Tinh Xảo càng xa càng tốt."

Hóa ra là như vậy.

Lúc trước Khương Tường còn có chút ý kiến đối với Bạch Băng, nhưng sau khi nghe giải thích, trong long hắn cũng thoải mái hơn nhiều.

"Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô." Khương Tường cảm kích nói.

"Không cần khách khí." Bạch Băng nói tiếp: "Sau này chỉ có hai chúng ta, cậu cũng có thể gọi tôi là chị."

"A!" Khương Tường ngây ngốc nhìn Bạch Băng, cho là mình nghe lầm.

"A cái gì mà a, vốn dĩ tôi lớn hơn cậu." Bạch Băng nghiêng mắt nhìn Khương Tường, nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Khương Tường nhạy cảm phát hiện trong ánh mắt Bạch Băng có chút xấu hổ.

Kỳ quái, đang yên đang lành sao Bạch chủ nhiệm lại xấu hổ?

"Đúng rồi, Quách Thiếu Thông và Quách Đại Nộ, có tìm cậu gây phiền phức không?" Bạch Băng đột nhiên hỏi lên.

Khương Tường lắc đầu: "Không có."

"Mặc dù bọn họ tạm thời không tìm cậu gây phiền phức, nhưng cậu vẫn phải cẩn thận đề phòng, dù sao tâm phòng bị người không thể không có." Bạch Băng nhắc nhở.

"Tôi hiểu rồi."

"Đợi lát nữa tôi đến trạm hộ lý làm thủ tục điều cậu trở về khoa ngoại... mà thôi, tôi tự mình đi gặp Lâm Tinh Xảo nói với cô ta một tiếng, tránh đến lúc nào đó cô ta lại gây chuyện."

Bạch Băng làm việc mạnh mẽ quyết đoán, dẫn theo Khương Tường tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Tinh Xảo nhìn thấy Bạch Băng và Khương Tường vào cửa, cười tủm tỉm nói: "Bạch chủ nhiệm, cảm ơn cô đem Khương Tường trả lại cho tôi."

"Tôi đến là nói cho cô một tiếng, từ giờ trở đi, Khương Tường không còn là hộ lý nữa." Bạch Băng nói.

"Cô có ý gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo dập tắt.

Bạch Băng nói: "Từ giờ trở đi, Khương Tường trở về khoa ngoại, tiếp tục làm bác sĩ thử việc, bên hộ lý sẽ phái một người khác đến thay thế."

"Bạch Băng, cô có ý gì? Khương Tường là hộ lý của tôi, cô dựa vào đâu điều cậu ta đi nơi khác?" Lâm Tinh Xảo tức giận.

"Dựa vào tôi là chủ nhiệm khoa ngoại."

"Cô dám lạm dụng chức quyền, tôi sẽ đi khiếu nại cô."

"Tùy cô."

"Cô——" Lâm Tinh Xảo rất tức giận, thế nhưng một giây sau, lại nở nụ cười, "Tôi xém chút quên, lấy thân phận của cô, cho dù có bị khiếu nại, cái bệnh viện này cũng không có người nào dám động tới cô."

"Chẳng qua tôi rất hiếu kì, tại sao cô phải điều Khương Tường đi? Có phải là nhìn thấy Khương Tường ở cùng với tôi, cô ăn dấm rồi?"

"Lâm Tinh Xảo, cô đừng ở đây nói hươu nói vượn." Bạch Băng nghiêm nghị quát.

"Không phải thì không phải, phát cáu làm gì?" nụ cười trên mặt Lâm Tinh Xảo càng đậm, dùng ngữ khí tận tình khuyên bảo nói: "Bạch Băng, không phải tôi nói gì cô, tính tình cô như thế, sớm tìm một người đàn ông giải tỏa đi, nếu không sẽ mất cân bằng nội tiết đấy."

Nói xong Lâm Tinh Xảo nhìn về phía Khương Tường chớp chớp mắt, hỏi: "Khương Tường, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?"

Khương Tường làm sao dám đáp lời, làm bộ không nghe thấy.

"Hừ." Bạch Băng hừ lạnh một tiếng, nói: "Khương Tường, chúng ta đi."

"Dừng lại!" Lâm Tinh Xảo đột nhiên trở mặt, nói: "Khương Tường là hộ lý của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai có quyền dẫn cậu ta đi."

"Tôi là cấp trên của cậu ta, tôi có quyền dẫn cậu ta đi ." Bạch Băng đáp lại.

"Tôi đã ký hợp đồng với Khương Tường, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, Bạch Băng, cô muốn Khương Tường vi phạm hợp đồng sao?

"Vi phạm hợp đồng thì vi phạm hợp đồng, tất cả tôi thay cậu ta bồi thường."

"Bạch Băng, cô cố ý muốn đối đầu với tôi phải không?"

Sắc mặt Lâm Tinh Xảo rất khó coi, trên thân tản mát ra một cỗ khí, mặc dù ngồi ở trên giường, nhưng vẫn cho người ta cảm giác nàng là một Nữ Vương.

"Phải thì như thế nào!"

Bạch Băng không cam lòng yếu thế, trên thân cũng phóng xuất ra một cỗ khí đặc biệt, bên trong lạnh lùng bên ngoài cao quý, tựa như nữ thần cao cao tại thượng.

Hai người nhìn nhau, trong chốc lát nhiệt độ trong phòng bệnh chợt hạ xuống đến không độ.

Khương Tường ngẩng ngơ không hiểu gì.

Hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, định mở miệng khuyên nhủ hai người, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đúng lúc này ——

Tút tút tút.

Điện thoại Khương Tường đột nhiên vang lên, móc ra xem xét, là một dãy số xa lạ.

"Xin chào, là ai thế?" Khương Tường lễ phép hỏi.

"Cậu là Khương Tường sao?" Bên kia truyền tới một thanh âm khàn khàn.

"Là tôi." Khương Tường hỏi lần nữa: “ Là vị nào?"

"Cậu không cần phải để ý đến tôi là ai, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết Tiền Tĩnh Lan đang trong tay tôi." Thanh âm khàn khàn kia nói: "Nếu như cậu không muốn bà ta chết, lập tức đi tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ ở đường Trung Bắc Lộ."

"Các người chết chắc rồi!" Khương Tường chỉ nói một câu như vậy, sau đó liền xông ra khỏi phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK