• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24: Ngươi chết chắc

Lâm Tinh Xảo và Bạch Băng cùng nhau sững sờ, không biết Khương Tường lại xảy ra chuyện gì?

Đến lúc Bạch Băng đuổi kịp theo sau, nhìn thấy Khương Tường đã đi đến thang máy, tốc độ cực nhanh.

"Khương Tường, Khương Tường. . ." Bạch Băng chạy theo ở phía sau lớn tiếng hô.

Nhưng mà, Khương Tường cũng không để ý tới, trực tiếp chạy đến tầng khác của khu nội trú.

"Không xong rồi, Quách Thiếu Thông ở tầng này." Bạch Băng ý thức được Khương Tường là đang chạy đi tìm Quách Thiếu Thông, sắc mặt biến đen, ở phía sau một bên chạy một bên hô: Khương Tường, không được làm ẩu."

Nhưng vẫn muộn một bước.

"Ầm!"

Khương Tường dung một chân, đá văng cửa phòng bệnh đi vào bên trong, nhưng không nhìn thấy Quách Thiếu Thông đâu, chỉ thấy Trương Lỵ Lỵ ngồi ở trên ghế sofa chơi điện thoại.

"Quách Thiếu Thông đâu?" Khương Tường hỏi.

Đột nhiên có người xông tới, Trương Lỵ Lỵ giật mình nhảy cẩn lên, sau khi nhìn rõ là Khương Tường, trên mặt lập tức xuất hiện ý ghét bỏ, khinh thường nói: "Anh tới đây làm gì? Là đến nói xin lỗi với Thiếu Thông sao?"

"Tôi hỏi cô, Quách Thiếu Thông ở đâu?" Khương Tường quát to.

"Không thể trả lời." Trương Lỵ Lỵ chỉ vào sàn nhà nói ra: "Nếu như anh đến để xin lỗi Thiếu Thông thì quỳ gối ở đây đi!"

Cạch!

Khương Tường tiến lên một bước bóp cổ Trương Lỵ Lỵ sau đó nhấc bổng cô ta lên.

"Anh định làm gì? Mau thả tôi ra, thả tôi ra. . ." Trương Lỵ Lỵ liều mạng giãy dụa.

Bạch Băng tiến vào phòng bệnh đúng lúc thấy cảnh này, vội vàng nói: "Khương Tường, mau thả người ra."

"Nói cho tôi biết Quách Thiếu Thông ở đâu?" ánh mắt Khương Tường lạnh lùng, hai đầu lông mày tràn ngập lệ khí.

"Anh thả tôi ra. . . Có ai không. . . Giết người. . ." Trương Lỵ Lỵ kêu to.

Két ——

Cô ta càng hét Khương Tường càng dùng sức, trong nháy mắt hô hấp của cô ta càng lúc càng khó khăn, tròng mắt trắng bệch.

"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng Quách Thiếu Thông ở đâu? Cô không nói, tôi giết cô!"

Nhìn Khương Tường giống như hung thần ác sát, căn bản không giống như là đang nói đùa.

Bạch Băng cũng phát hiện trạng thái Khương Tường lúc này không được bình tĩnh , nhanh chóng hỏi: "Trương Lỵ Lỵ, Quách Thiếu Thông ở đâu?"

"Anh ấy, anh ấy ra ngoài."

"Đi đâu rồi?"

"Thiếu Thông nói đợi trong phòng buồn bực khó chịu, bảo y tá đẩy anh ấy xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ rồi."

Khương Tường không tin lời Trương Lỵ Lỵ nói, hỏi: "Tại sao cô không đi cùng Quách Thiếu Thông?"

"Thiếu Thông không cho tôi đi theo." Trương Lỵ Lỵ oan ức nói.

Buổi sáng Quách Thiếu Thông nói muốn đi dạo vườn hoa, Trương Lỵ Lỵ nói muốn đi cùng hắn, tự dưng Quách Thiếu Thông phát cáu mắng cô ta một trận.

Sau đấy Quách Thiếu Thông còn không cho Trương Lỵ Lỵ đi cùng, nhất định đòi y tá đẩy hắn xuống vườn hoa.

Trương Lỵ Lỵ hết cách, đành phải ngồi ở trên phòng đợi, ai mà biết, Khương Tường lại bỗng nhiên xông vào.

Trương Lỵ Lỵ cũng nhịn không được nữa, gào khóc.

"Ầm!"

Khương Tường một tay nem Trương Lỵ Lỵ ném xuống đất, quay đầu rời đi.

"Khương Tường, Khương Tường. . . Khương Tường cậu đứng lại đó cho tôi!" Bạch Băng đứng chắn trước mặt Khương Tường, mặt lạnh hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."

"Cái gì?" Bạch Băng lấy làm kinh hãi, đến giờ phút này cô mới hiểu được vấn đề, khó trách Khương Tường lại xúc động như vậy, hóa ra mẹ hắn xảy ra chuyện.

"Cậu hoài nghi là Quách Thiếu Thông làm?" Bạch Băng hỏi tiếp.

"Tôi chỉ có một mình Quách Thiếu Thông là kẻ thù." Khương Tường vô cùng khẳng định chuyện Tiền Tĩnh Lan bị bắt cóc là có liên quan đến Quách Thiếu Thông.

"Đi, chúng ta đi tìm Quách Thiếu Thông." Bạch Băng cùng Khương Tường thẳng đến vườn hoa.

Trong hoa viên, có rất nhiều bệnh nhân đang tắm nắng, nhưng duy chỉ không nhìn thấy Quách Thiếu Thông.

"Khẳng định là tên khốn nạn này bắt cóc mẹ tôi." Khương Tường nổi giận đùng đùng mắng.

"Khương Tường, nếu không chúng ta báo cảnh đi?" Bạch Băng nói.

"Nếu thật là Quách Thiếu Thông làm, mục tiêu của hắn là nhằm vào tôi, chỉ cần nhìn thấy tôi, hắn sẽ không làm hại đến bà ấy. Nếu như báo cảnh sát, vậy không chừng hắn sẽ chó cùng rứt giậu sẽ gây bất lợi cho mẹ tôi." Sau đó Khương Tường nhìn Bạch Băng nói: "Bạch chủ nhiệm, làm phiền cô giải thích với chị Lâm, bây giờ tôi phải chạy đi cứu mẹ."

"Cậu biết mẹ cậu ở đâu sao?"

"Biết, bà ấy đang ở. . ."

Tút tút tút ——

Khương Tường lời còn chưa nói hết, điện thoại lần nữa vang lên, hắn vội vàng từ trong túi móc ra xem, là dãy số lạ lúc nãy.

Kết nối.

Cái âm thanh khàn khàn từ đầu dây bên kia nói: "Khương Tường, mày đến đâu rồi?"

"Rốt cuộc mày muốn như thế nào?" Khương Tường cả giận nói: "Có giỏi thì đụng đến tao đây này, đừng động tới mẹ tao."

"Không bắt mẹ mày, mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời của tao sao? Tao cảnh cáo mày, đừng có giỡ trò, nếu như mày dám báo cảnh sát, tao lập tức sẽ cho mày đi đầu thai."

Cái thanh âm khàn khan kia tiếp tục nói: "Cho mày mười lăm phút, lập tức tới bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, nếu như sau mười lăm phút không thấy người, ha ha ha, vậy hôm nay, sẽ trở thành ngày giỗ của mẹ mày."

"Mayff có phải Quách Thiếu Thông không?" Khương Tường nghiêm nghị hỏi.

"Ha ha, muốn biết tao là ai, mày đến chẳng phải sẽ biết sao?" Cái thanh âm khàn khàn cười lạnh.

"Tao không cần biết mày có phải Quách Thiếu Thông hay không, tao nói cho mày biết, dám đụng đến mẹ tao thì mày chết chắc."

Ba!

Khương Tường cúp điện thoại.

Bạch Băng đứng ở bên cạnh, nội dung cuộc trò chuyện cô nghe rõ ràng, nhìn Khương Tường nói: "Hiện tại là giờ cao điểm rất khó bắt xe, tôi đưa cậu qua đó."

"Được."

Cứu người quan trọng, Khương Tường không còn tâm trí mà già mồm.

Bạch Băng lái xe chở hắn thẳng đến đường Trung Bắc.

Trên đường.

Khương Tường gọi điện thoại cho Triệu Vân, sau khi điện thoại kết nối, Khương Tường đi thẳng vào vấn đề, nói : "Triệu Ca, tôi gặp chút phiền phức, nhờ anh giúp một tay."

Khương Tường suy đoán, bất kể là ai làm, đối phương khẳng định đã sớm bày ra cạm bẫy chờ hắn đến, nhờ Triệu Vân giúp đỡ để tránh sai sót xảy ra.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân hỏi.

"Mẹ tôi bị người ta bắt cóc."

"Cái gì?" Triệu Vân cũng rất kinh ngạc, hỏi: "Địa chỉ?"

"Ở bên cạnh tòa nhà Lạn Vĩ đường Trung Bắc, bọn cướp cho tôi trong vòng mười lăm phút phải đến đó, tôi sắp tới đó rồi." Khương Tường nói.

Triệu Vân nói: "Lão đệ, cậu ổn định tình hình trước, tôi lập tức tới."

"Được."

Cúp điện thoại, Khương Tường lại nói với Bạch Băng: "Bạch chủ nhiệm, lát nữa đến nơi, sau khi tôi xuống xe cô lập tức rời đi."

"Vì sao?"

"Tôi sợ có nguy hiểm."

"Vậy tôi càng không thể rời đi." Bạch Băng nói: "Tôi cùng cậu đi gặp bọn cướp, nói không chừng còn khả năng giúp đỡ một tay."

Khương Tường nhìn Bạch Băng, trên người đang mặc đồng phục của bác sĩ, dáng người hiện lên linh lung tinh tế.

Nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu như bị bọn cướp nhìn thấy, không chừng sẽ còn xảy ra chuyện tồi tệ hơn.

"Bạch chủ nhiệm, cô nghe tôi, cô không được đi vào." Khương Tường nói: "Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm, nếu như cô thực sự không yên tâm vậy thì chờ tôi ở bên ngoài đi!"

"Được, tôi chờ cậu ở bên ngoài, nhưng mà Khương Tường, cậu nhưng nhất định phải chú ý an toàn, cứu được dì thì lập tức chạy ra." Bạch Băng dặn dò.

"Yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận."

Sau mười phút, xe chạy đến đường Trung Bắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK