Chương 20 Giấc mơ anh hùng của nhân vật nhỏ
7 giờ tối.
Khương Tường tan tầm.
Đứng ở cổng bệnh viện, hắn thở ra một hơi.
Ngày hôm nay chăm sóc Lâm Tinh Xảo, có thể nói là chịu đủ tra tấn, nữ nhân xinh đẹp quy*n rũ này, luôn thích đùa giỡn hắn.
Nhiều lần, khiến Khương Tường đỏ mặt đập thình thịch.
Nhưng hắn lại không dám làm ra bất kỳ động tác không lễ phép nào, dù sao, hắn chỉ là một hộ lý, lỡ như chọc cho Lâm Tinh Xảo mất hứng, ngay cả công việc cũng không còn.
"Yêu tinh này, cũng không biết phải hầu hạ đến khi nào?"
Khương Tường cảm khái một câu, đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes nhanh chóng lao tới.
Khương Tường vội vàng né tránh sang một bên.
Cửa sổ xe kéo xuống.
Khương Tường nhìn thấy Triệu Vân ngồi trong buồng lái, vẻ mặt nghiêm túc.
"Triệu ca, sao anh lại tới đây?" Khương Tường nghi hoặc hỏi.
"Lên xe."
Khương Tường trong lòng có chút khẩn trương, Triệu Vân lại tới tìm hắn, chẳng lẽ thân thể Long Vương xuất hiện vấn đề gì?
Triệu Vân im lặng, nghiêm túc lái xe, nhìn thấy bộ dạng này của anh, Khương Tường càng bất an.
Chỉ chờ xe đi ra ngoài một khoảng cách, Triệu Vân mới nói: "Khương Tường, biết vì sao tôi tới tìm cậu không?”
"Có phải Long Vương hay không..."
"Phải."
Lộp bộp!
Trái tim Khương Tường vọt lên cổ họng, vội vàng nói: "Không thể nào, tôi đã châm cứu cho Long Vương rồi. Theo lý thuyết, cổ độc của ông ấy đã khống chế được, trong vòng một tháng hẳn là sẽ không chuyển xấu đi. ”
“Ai nói bệnh tình Long Vương chuyển biến xấu?”
"Vậy vừa rồi anh nói Long Vương..."
"Tôi kỳ thật là muốn nói, là Long Vương phái tôi đến." Triệu Vân nói.
Khương Tường lúc này mới ý thức được mình hiểu lầm, không khỏi hỏi: "Long Vương phái anh đến làm gì?”
"Đương nhiên là để cảm ơn cậu rồi!"
Vừa vặn phía trước xuất hiện đèn đỏ, Triệu Tín đạp phanh, đưa tay lấy lấy một cái hộp gỗ từ phía sau, ném cho Khương Tường, nói: "Đây là long vương đưa cho cậu.”
"Đây là cái gì?"
“ Cậu tự mình xem đi!”
Khương Tường mở hộp gỗ ra, lúc này mới phát hiện, trong hộp có một cây nhân sâm, rễ rất dài, giống như một ông lão đang thản nhiên nằm ngủ.
"Cây nhân sâm này năm tuổi thọ không ngắn đúng không?" Khương Tường hỏi.
"Đây là sơn sâm trăm năm tuổi." Triệu Vân nói.
Cái gì! Trăm năm?
Khương Tường khiếp sợ.
Nhân sâm bình thường trên thị trường đều vô cùng đắt đỏ, hơi có chút niên đại, lại càng là mấy vạn mấy trăm ngàn, loại sơn sâm trăm năm này, ít nhất trăm vạn, mấu chốt nhất chính là, vô cùng ít ỏi, cho dù là ngươi có tiền, cũng không nhất định có thể mua được.
Khương Tường vội vàng khép hộp gỗ lại, nói: "Triệu ca, thứ quý giá như vậy tôi không thể nhận được, anh mang về cho Long Vương. ”
"Long vương nói, đây là đưa cho cậu, nếu cậu nhận cũng không nên cự tuyệt."
"Nhưng mà..."
“Nhận lấy đi!” Triệu Vân cười nói: "Không phải cậu muốn trở thành cao thủ long bảng, thu tôi làm tiểu đệ sao? Tôi nói với cậu, sau khi ăn nó ngươi có thể trở thành một bậc thầy.”
"Thật sao?"
"Lão nhân sâm trăm năm chính là vật đại bổ, đối với người luyện võ rất có ích."
Khương Tường có chút động tâm, suy nghĩ một chút, mới nói: "Được, cây sâm già này tôi nhận lấy, trở về phiền anh nói một tiếng cảm ơn với Long Vương.”
"Được."
“Sau khi tôi đi, Long Vương cảm giác có ổn không?" Khương Tường lại quan tâm hỏi.
"Sau khi cậu rời đi, Long Vương ngủ thiếp đi, mãi đến sáu giờ chiều mới dậy, còn ăn hai bát cơm lớn, tinh thần tốt hơn bao giờ hết.”
"Nhưng loại tình hình này chỉ có thể duy trì một tháng, các ngươi vẫn phải mau nghĩ biện pháp, mau chóng tìm được cao nhân có thể cứu Long Vương." Khương Tường nhắc nhở.
Triệu Vân nói: "Tôi đã phái người đi đại mạc, về phần có thể tìm được Phật sống hay không, thì phải xem duyên phận.”
"Tôi cảm thấy các người vẫn nên không nên đặt hy vọng vào một người."
" Cậu có ý gì?”
Khương Tường nói: "Phật sống tìm kiếm chân lý Phật gia trong đại mạc, có thể tìm được hắn hay không còn chưa biết, cho nên, tôi cảm thấy các ngươi nên đi núi Võ Đang hoặc là núi Long Hổ. ”
"Quên đi, hai chỗ này một chút cơ hội cũng không có." Triệu Vân nói: "Chưởng giáo núi Võ Đang và núi Long Hổ đang bế Sinh Tử Quan, cho dù là kẻ nào cũng không gặp, đừng nói là Long Vương, cho dù là quán quân hầu đi cũng không gặp được. ”
“Đúng rồi, sao các ngươi không tìm quán quân Hầu thử xem?” Khương Tường nói: "Tiêu Cửu là đệ nhất Long Bảng, thực lực còn lợi hại hơn chưởng giáo núi Võ Đang và Chưởng giáo núi Long Hổ, hắn hẳn là có biện pháp chứ? ”
"Lão đệ à, cậu vẫn là không biết Tiêu Cửu! Triệu Vân thở dài nói: "Tiêu Cửu Quý là Quán Quân Hầu, thống soái trăm vạn đại quân, quyền khuynh triều dã, nhân vật như vậy, không phải cứ muốn gặp là chúng tôi có thể nhìn thấy. ”
"Người như chúng ta, ở trong mắt hắn, giống như con kiến hôi vậy."
"Nếu Long Vương đi cầu hắn, chỉ sợ ngay cả mặt cũng không gặp được, đến lúc đó, cổ độc chưa diệt, ngược lại càng thêm sỉ nhục."
Triệu Vân nói: "Cho nên, hiện tại chỉ có một hy vọng, đó chính là Phật sống. ”
“Hy vọng long vương cát nhân tự có thiên tướng!”
“Cậu nhà ở đâu? Triệu Vân nói: "Tôi đưa cậu về.”
"Số 188 đường Kính Hồ."
15 phút nữa.
Khương Tường về nhà.
Vào cửa, Tiền Tĩnh Lan liền khẩn trương hỏi: "Tường nhi, con không sao chứ? ”
"Con không sao." Khương Tường cười nói: "Mẹ, con xin lỗi, hại mẹ lo lắng. ”
"Trong viện có xử phạt con không?"
"Không có."
"Quách Thiếu Thông đâu? Cha con họ có làm khó con không? ”
"Cũng không có."
"Sao có thể được. Lúc đó nhìn bộ dáng phó viện trưởng Quách, hận không thể giết con. Tường Nhi, con nói thật với mẹ. "Tiền Tĩnh Lan nghiêm mặt, cảm thấy Khương Tường không nói thật.
"Mẹ, con thật không sao."
Khương Tường cũng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi hắn từ nhà Long Vương trở lại bệnh viện, Quách Đại Nộ không tìm hắn, người của khoa y cũng không tìm hắn, giống như chuyện này cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.
"Nếu là trước kia, đám chó của khoa y đã sớm tới tìm con gây phiền toái, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không có ai tìm con, có chút không hợp lý."
"Còn có Quách Đại Nộ, ban ngày đều muốn giết chết con, nhưng đến bây giờ ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."
"Tại sao?"
Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Tường cảm thấy chỉ có một khả năng, đó chính là Quách Đại Nộ biết thân phận của Triệu Vân, sợ hãi Long Vương, cho nên tạm thời không dám động đến hắn.
"Chuyện này có chút kỳ quái, con đánh Quách Thiếu Thông thành như vậy, trong viện không có người xử phạt ngươi, cha con Quách Thiếu Thông cũng không tìm con gây phiền toái, vô cùng không bình thường." Tiền Tĩnh Lan nhắc nhở Khương Tường nói: "Tường nhi, con ngàn vạn lần phải cẩn thận. ”
"Yên tâm đi mẹ, con sẽ không có việc gì đâu."
Ăn cơm xong, Khương Tường đi nghỉ sớm.
Quanh năm học bác sĩ, làm cho hắn hình thành thói quen dậy sớm và ngủ sớm.
Nhưng hôm nay, một chút hắn cũng không buồn ngủ.
Những lời long vương và Triệu Vân nói, giống như làm cho hắn mở ra cánh cửa thế giới mới, đặc biệt là quán quân Hầu Tiêu Cửu, càng khiến Khương Tường sùng bái.
Đột nhiên, một ý tưởng nảy sinh trong đầu hắn.
"Nếu như mình bắt đầu luyện võ, tương lai có thể trở thành nhân vật như Tiêu Cửu hay không, vạn người chú ý, quyền khuynh thiên hạ?"