Phùng Ấu Linh cười nói: "Hiên thiếu vẫn nhìn không ra, người có thân phận như chúng ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì phụ nữ sẽ chủ động nhào tới, cần gì vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng rậm, huống chi cái cây này là dạng anh ta vĩnh viễn không thể đụng vào."
"Đúng vậy, ai đụng vào người phụ nữ của Tiêu Thanh Đế thì người đó chết." Thanh niên tóc vàng lại thay đổi chủ đề, hỏi: "Đúng rồi Ấu Linh, Tiêu Thanh Đế này có dễ ở chung không?"
"Nói như thế nào đây, lấy hiểu biết của tôi đối với anh ta thì thật ra Tiêu công tử tương đối dễ thân, rất tốt với người của mình." Phùng Ấu Linh nói: "Lần trước lúc tôi đi kinh thành, Tiêu công tử còn đặc biệt mời tôi đến hội sở để chơi. Anh Hạo không biết thôi, những người phụ nữ trong đó đều là cực phẩm, không chỉ dáng dấp đẹp mắt, vóc người quyến rũ, hơn nữa phục vụ đặc biệt tốt, đến bây giờ tôi còn nhớ mãi không quên, có cơ hội tôi dẫn anh đi."
Lý Tiền Trình kịp thời nói chen vào, ưỡn ẹo giơ tay lên: "Anh Ấu Linh, người ta cũng muốn đi, đến lúc đó anh dẫn em đi luôn được không nè?"
"Cút xa một chút đi thằng bóng." Phùng Ấu Linh trừng Lý Tiền Trình một cái.
"Anh Ấu Linh, anh quát em, anh còn bảo em cút, em, em cút cho anh xem nè!" Lý Tiền Trình nói xong thì thật sự lăn trên đất hai vòng làm Phùng Ấu Linh và thanh niên tóc vàng kia cười ha ha.
Tiếp đó Phùng Ấu Linh nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta xuống nghênh đón Tiêu công tử đi, nếu làm anh ta phải chờ, thấy chúng ta không có mặt còn nghĩ mình bị làm lơ, như thế không tốt lắm."
"Ấu Linh nói rất đúng, lần này chúng ta nhất định phải chiêu đãi Tiêu Thanh Đế, nếu về sau có anh ta bảo bọc thì mấy nhà chúng ta có khả năng trở thành hào môn hàng đầu rồi." Thanh niên tóc vàng dã tâm bừng bừng mà nói.
"Đi!"
Phùng Ấu Linh đứng lên từ ghế salon, nhưng lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ "Thùng thùng".
Phùng Ấu Linh dừng bước, lớn tiếng nói: "Vào đi!"
Cửa phòng mở, một bảo vệ đi vào từ bên ngoài rồi cung kính nói: "Phùng thiếu, có một chuyện tôi không quyết định được nên cần xin ý kiến của ngài."
"Chuyện gì?"
"Là như vầy, có một vị khách tham gia tiệc tối, trên thư mời không có tên anh ta, nhưng anh ta lại tự ghi tên lên đó, tôi không biết có nên cho vào không?" Bảo vệ nói xong thì đưa thư mời trong tay cho Phùng Ấu Linh.
Phùng Ấu Linh mở xem ra, nhíu mày và hỏi: "Khương Tường này là đi cùng Bạch Băng?"
"Đúng thế."
"Anh ta bao lớn? Có quan hệ gì với Bạch Băng?" Phùng Ấu Linh vội hỏi.
Bảo vệ trả lời: "Nhìn dáng vẻ chừng hai mươi, trông rất thân mật với Bạch tiểu thư, hình như là bạn trai của cô ấy."
“Tôi từng điều tra sau khi Bạch Băng về nước thì không quen bạn trai, họ Diệp này từ đâu chui ra vậy?" Sắc mặt Phùng Ấu Linh không dễ nhìn, hỏi thăm thanh niên tóc vàng và Lý Tiền Trình: "Hai người có nghe đến người này chưa?"
"Chưa từng nghe nói."
"Chắc không phải nhân vật lớn gì đâu."
Phùng Ấu Linh nói: "Chờ lát nữa Tiêu công tử sẽ cầu hôn Bạch Băng, mặc kệ Khương Tường này có lai lịch gì, để tránh phức tạp thì không nên để anh ta vào."
"Vậy tôi đi trả lời anh ta." Bảo vệ nói.
"Để tôi tự đi, dù sao cũng cần đi đón Tiêu công tử." Phùng Ấu Linh nói xong thì dẫn thanh niên tóc vàng và Lý Tiền Trình đi thẳng đến cửa chính.
...
Ở cửa khách sạn.
Bạch Băng hết kiên nhẫn chờ mà cau mày nói: "Sao bảo vệ kia còn chưa trở lại?"
Khương Tường cười nói: "Chờ một chút đi, chắc cũng sắp rồi... Anh ta trở về kìa."
Bạch Băng vội vàng ngẩng đầu, đầu tiên liền thấy Phùng Ấu Linh đi ở trước nhất, sau đó lại thấy Lý Tiền Trình và thanh niên tóc vàng sau lưng anh ta, còn tên bảo vệ thì đi sau cùng.
"Chủ nhiệm Bạch, bọn họ là ai vậy?" Khương Tường cũng chú ý tới những người này nên tò mò hỏi.
Trong lòng Bạch Băng có một linh cảm không lành, cô trầm giọng nói: "Họ là Tứ thiếu Giang Châu!"