Trong nháy mắt, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi làm Quách Đại Nộ suýt đã nôn ra.
Quách Đại Nộ nhợn ói mấy lần, nếu không phải nơi này có người thì ông ta đã không chút do dự xông lên tát cho Lý lão hai bạt tai.
Bà nội nó, Khương Tường đứng trước mặt ông lâu như vậy mà ông không phun, tại sao lại phun vào tôi?
Không phải là hà hiếp người hiền sao!
Đáng hận nhất chính là Khương Tường lại nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi điên cuồng chụp hình, còn vừa chụp vừa cười nói: "Quách phó viện trưởng, bây giờ ông thật là... Bảnh đấy!"
Bảnh cái đầu mày!
"Khương Tường, tôi ra lệnh cho cậu lập tức xóa hình chụp, nếu không..."
"Nếu không ông muốn đuổi việc tôi đúng không? Xin hỏi Quách phó viện trưởng, không biết tôi chụp hình là làm trái nguyên tắc làm nghề y hay là quy định nào của bệnh viện?"
"Cậu —— "
Khụ khụ!
Đột nhiên, Lý lão trên giường bệnh ho khan một tiếng, ngay lập tức, trừ Khương Tường ra thì ánh mắt của những người khác đều quay về hướng ông.
"Cha, cha tỉnh rồi sao?" Lý cục trưởng sải bước lao đến trước giường bệnh, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.
Lý lão từ từ mở mắt ra, chật vật nói: "Nước, nước..."
Lý cục trưởng vội rót một ly nước rồi dùng thìa cẩn thận đút cho Lý lão.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Băng và Quách Đại Nộ trợn mắt há hốc mồm.
Tỉnh thật rồi?
Sao vậy được!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Bạch Băng nhìn thật sâu vào Khương Tường, có lẽ người khác không biết, nhưng cô biết rõ trước khi Lý cục trưởng và Quách Đại Nộ tiến vào phòng bệnh thì Khương Tường đã chiêu hồn cho Lý lão.
Chẳng lẽ thật sự là chiêu hồn có tác dụng?
Điều này thật khó tin!
Bạch Băng là người kiên định thuyết vô thần, nhưng tình cảnh xảy ra trước mắt lại phá vỡ nhận thức của cô.
Còn Quách Đại Nộ khiếp sợ xong thì rất phẫn nộ.
Ông ta vốn muốn nhân cơ hội lần này mượn đao giết người, trước tiên là đá Khương Tường ra khỏi bệnh viện, sau đó lại từng bước chơi chết hắn, thấy chuyện sắp thành công thì ai biết Lý lão lại tỉnh vào lúc này.
"Chỉ thiếu chút nữa là kế hoạch của mình đã thành công."
"Lão già này sớm không tỉnh muộn không tỉnh, vì sao lại tỉnh ngay lúc này, không phải là cố ý đối nghịch với mình sao?"
Trong lòng Quách Đại Nộ dâng trào thù hận.
"Không được, quyết không thể bỏ qua cho Khương Tường! Hôm nay là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu không mượn tay Lý cục trưởng đá hắn ra bệnh viện được thì về sau sẽ càng khó!"
Quách Đại Nộ cau mày, trong lòng suy nghĩ kế sách.
Trên giường bệnh, Lý lão uống hết mấy ngụm nước xong thì chậm rãi mở mắt ra.
"Cha, cha thế nào rồi?" Lý cục trưởng kích động mà hỏi.
"Cha... Không sao." Lý lão nhìn chung quanh một vòng mà hỏi: "Cha, cha đang ở đâu đây?"
"Cha, đây là bệnh viện." Lý cục trưởng nói.
"Bệnh viện?" Lý lão mờ mịt lặp lại.
"Đúng vậy, nơi này là bệnh viện Giang Châu, sau khi cha hôn mê thì con đã đưa cha tới đây."
"Cha hôn mê bao lâu rồi?" Lý lão lại hỏi.
"Năm năm ạ."
"Tận năm năm sao, tại sao cha lại cảm thấy như chỉ mới ngủ một giấc." Lý lão chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lý cục trưởng, đau lòng mà nói: "Hướng Dương, con gầy hơn trước kia nhiều."
Lý cục trưởng lập tức ứa nước mắt, dùng hai tay nắm thật chặt tay Lý lão mà cảm động thốt lên: "Cha, con còn tưởng rằng đời này không được nghe thấy giọng của cha nữa, không ngờ ông trời có mắt, cha đã tỉnh rồi, thật tốt quá."
Nghe thấy câu này, Quách Đại Nộ vội vàng tiến đến giường bệnh và nói với Lý lão: "Lý lão, ngài không biết thôi, trong năm năm ngài hôn mê thì mỗi tuần Lý cục trưởng đều đến thăm ngài nhiều lần, nào là lau người, rửa chân, mát xa, còn tự tay giặt quần áo cho ngài, chăm sóc ngài từng li từng tí. Tôi nghĩ nhất định là sự hiếu thảo của Lý cục trưởng đã làm cảm động ông trời nên ngài mới tỉnh lại."