Giọng của Khương Tường hơi kinh hoảng, còn có chút sợ hãi, cứ như một đứa nhỏ làm sai không biết phải xử lý thế nào.
Lâm Tinh Xảo chỉ cảm thấy một nơi nào đó sâu trong lòng bị xúc động, sau một lát sự lạnh lẽo trong mắt cô đã biến thành dịu dàng, thân thể cứng ngắc cũng trầm tĩnh lại, cô nhẹ nhàng ôm cổ Khương Tường và nói: "Tôi muốn cậu đảm bảo về sau không được phép ăn hiếp tôi."
"Tôi đảm bảo sau này không ăn hiếp chị."
“Tôi còn muốn cậu đảm bảo cả đời không được rời khỏi tôi."
Khương Tường sửng sốt, chị Lâm có ý gì?
Bảo mình cả đời không được rời khỏi cô, chẳng lẽ cô muốn ở bên mình?
"Cốc!"
Ngay lúc này, Lâm Tinh Xảo đưa tay gõ mạnh một cái lên trán Khương Tường rồi gắt giọng hỏi: "Có phải cậu cho là tôi muốn làm bạn gái của cậu không? Mơ mộng."
Hả ——
"Dù tôi muốn thì cậu dám không?" Lâm Tinh Xảo nhìn thẳng vào mắt Khương Tường, mang theo một tia khiêu khích.
Khương Tường rất muốn nói một câu, chị dám thì tôi dám, nhưng lời đến khóe miệng lại bị hắn nuốt trở vào.
Hai người có chênh lệch quá lớn.
Hắn chỉ là một bác sĩ nhỏ nhoi bình thường không có địa vị gì, cũng không có chút bối cảnh nào, cả dạng phụ nữ như Trương Lỵ Lỵ mà hắn cũng không giữ được thì có tư cách gì ở bên cạnh Lâm Tinh Xảo?
Ai!
Khương Tường thở dài một tiếng rồi tránh né ánh mắt của Lâm Tinh Xảo.
"Chị Lâm, chị nghỉ ngơi trước đi, tôi về phòng làm việc đã." Khương Tường nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Khi hắn sắp ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, giọng nói của Lâm Tinh Xảo bỗng truyền đến từ phía sau lưng: "Khương Tường, làm một người đàn ông, có lúc nên dũng cảm một chút."
Tất nhiên Khương Tường nghe hiểu thâm ý trong lời nói của Lâm Tinh Xảo, hắn dừng bước rồi xoay người nhìn Lâm Tinh Xảo, nghiêm túc nói: "Chị Lâm, nếu như ngày nào đó trong tương lai tôi có thực lực che gió che mưa cho chị thì tôi nghĩ mình sẽ có dũng khí đó."
Nói xong, hắn nhanh chân rời đi.
Trên giường bệnh, Lâm Tinh Xảo sững sờ một lát, sau đó trên gương mặt xinh đẹp nở rộ nụ cười tươi như hoa.
Sau khi Khương Tường rời đi mười phút, trong phòng chăm sóc đặc biệt của Lâm Tinh Xảo xuất hiện một cô gái có dáng người cao gầy.
Dáng dấp cô gái rất xinh đẹp. Tuổi khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm, chiều cao cỡ một mét bảy, tóc ngắn ngang tai nhuộm màu rượu vang đỏ, trên người là một bộ áo da màu đen để lộ vòng eo mảnh khảnh, phía dưới mặc quần jean bó sát người để lộ cặp đùi rắn chắc thon dài.
Trên chân cô mang một đôi giày Martin, toàn thân toả ra một khí chất lạnh lùng.
"Lâm tổng!" Cô gái đi đến trước mặt Lâm Tinh Xảo rồi cung kính lên tiếng.
Lâm Tinh Xảo ngẩng đầu liếc nhìn cô gái rồi cười hỏi: "Tiểu Khiết, sao cô lại tới đây?"
Cô gái này là trợ lý riêng của cô, Tôn Mộng Khiết!
"Chị Lâm, có mấy chuyện tôi cần báo cáo với chị." Tôn Mộng Khiết nói.
"Chuyện gì mà nhất định phải nói trước mặt tôi, không phải trước đó đã dặn có việc gì cứ gọi qua điện thoại là được sao."
"Lâm tổng, có hai việc tương đối quan trọng, tôi cảm thấy báo cáo trước mặt chị sẽ tốt hơn."
"Vậy cô nói đi!"
Tôn Mộng Khiết báo cáo: "Chuyện thứ nhất là mảnh đất ở thành Đông đã bị Tiền gia nhắm vào, lần này Tiền Diễm Như tới Giang Châu là để đại diện cho Tiền gia tham dự đấu thầu."
Lâm Tinh Xảo nói: "Mảnh đất kia vốn không có nhiều lợi nhuận lắm, nếu Tiền gia muốn thì đưa cho họ đi! Nhưng cũng không thể để họ nhẹ nhàng lấy đi, cô hiểu ý tôi không?"
"Đã rõ."
"Chuyện thứ hai là gì?" Lâm Tinh Xảo hỏi.
Tôn Mộng Khiết trả lời: "Tiêu Thanh Đế đến Giang Châu."
"Anh ta tới làm gì?" Lâm Tinh Xảo hơi biến sắc, tiếp đó như nhớ ra cái gì mà hỏi: "Không phải là vì Bạch Băng đó chứ?"
“Tôi thấy rất có khả năng, hôm nay anh ta còn phái quản gia tặng hoa cho Bạch Băng." Tôn Mộng Khiết nói.
Sắc mặt Lâm Tinh Xảo lập tức trở nên nghiêm túc, cô nói: "Nếu Tiêu Thanh Đế thật sự đến vì Bạch Băng thì chỉ sợ Khương Tường sẽ gặp phiền phức!"