Chương 22 Khương Tường, muốn làm bạn trai tôi không?
Buổi sáng, Khương Tường đến bệnh viện, sau khi đến trạm hộ lý báo danh, liền đến căng tin mua bữa sáng cho Lâm Tinh Xảo.
Hộ lý, nói trắng ra chính là một bảo mẫu, chuyện gì cũng phải làm.
Khi hắn mua bữa sáng xong đi ra khỏi căng tin thì gặp Trương Lỵ Lỵ ở cửa.
Khương Tường lựa chọn không thèm để ý, lướt qua người cô ta.
“Đứng lại!”
Trương Lỵ Lỵ hét.
Khương Tường coi như không nghe thấy, trực tiếp rời đi.
"Khương Tường, anh đứng lại cho tôi!" Trương Lỵ Lỵ lại hét.
Khương Tường lúc này mới dừng bước, quay đầu nhìn Trương Lỵ Lỵ, hỏi: "Cô đang nói chuyện với tôi? ”
Trương Lỵ Lỵ tức giận không nhẹ: "Tôi không nói chuyện với anh, chẳng lẽ là đang nói chuyện với chó? ”
“Có rắm thì thả đi!” Khương Tường không khách khí nói.
Trương Lỵ Lỵ tức giận đến tái mét, trầm giọng nói: "Khương Tường, tôi khuyên anh lập tức đi xin lỗi Thiếu Thông, nếu không chết lúc nào không hay đấy. ”
"Cô đang lo lắng cho tôi à?” thanh âm Khương Tường dịu hơn lúc nãy, cho rằng Trương Lỵ Lỵ lo lắng hắn bị Quách Thiếu Thông trả thù.
Nhưng những lời tiếp theo của Trương Lỵ Lỵ làm cho hắn ý thức được, cmn là hắn mơ mộng hão huyền.
"Lo lắng cho anh? Hừ, một đứa con ngoài giá thú, có gì đáng để tôi lo lắng? Thiếu Thông hiện tại hận anh muốn chết, nếu như anh đi xin lỗi anh ấy, quỳ xuống xin anh ấy tha thứ, biết đâu anh ấy sẽ không tức giận, mà bình phục nhanh hơn.”
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói gì với anh? Tôi nói cho anh biết, nếu không phải vì Thiếu Thông, tôi sẽ không nhìn lấy anh một cái.”
"Trương Lỵ Lỵ, tôi cũng có một câu muốn nói với cô, đừng tưởng mình là người cao quý rồi xem người khác không ra gì. Trước đây cô là bạn gái tôi, tôi có thể chịu đựng được sự phách lỗi của cô, cưng chiều cô như bảo bối, nhưng sau này, trong mắt tôi cô chỉ là chó má mà thôi, à... không đúng, đến chó cũng không bằng!”
Khương Tường nói xong, nghênh ngang rời đi.
Trương Lỵ Lỵ tức giận dậm chân tại chỗ, mắng bóng lưng Khương Tường: "Lúc trước tôi thật sự bị mù, mới nhìn trúng đồ khốn nạn như anh. ”
......
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Khương Tường nói: "Chị Lâm, em không biết chị thích ăn gì, nên mua cho chị mấy cái bánh bao pha lê.”
"Bánh bao pha lê hả, chị thích ăn nó lắm." Lâm Tinh Xảo vẻ mặt kinh hỉ, cảm kích nói: "Khương Tường, cảm ơn cậu.”
"Không cần khách khí, đây là việc em nên làm."
"Khương Tường! Chị còn có một thỉnh cầu nho nhỏ, cậu có thể giúp tôi không?"
"Chị Lâm cứ nói."
“ Cậu đút cho chị được không? Lâm Tinh Xảo bĩu môi, đáng thương nhìn Khương Tường, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Khương Tường có chút đau đầu, nói: "Chị Lâm! Em có thể từ chối không? ”
"Không thể." Lâm Tinh Xảo híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười mê người.
Khương Tường có chút bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên giường, dùng đũa kẹp chiếc bánh nhỏ, đưa đến bên miệng Lâm Tinh Xảo.
Lâm Tinh Xảo ăn rất chậm, từng ngụm từng ngụm cắn nhỏ, thỉnh thoảng còn ném ánh mắt quy*n rũ về Khương Tường, vẻ mặt cử chỉ rất giống với nữ chính trong một bộ phim nào đó.
Thật là đồ yêu tinh!
Khương Tường cũng không dám nhìn cô.
Sau khi ăn nửa túi bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại nói: "Khương Tường, cậu có thể lại giúp chị một việc nữa được không, còn lại nửa túi bánh cậu giúp chị ăn nốt đi?”
Khương Tường cúi đầu nhìn thoáng qua túi bánh, phía trên còn có son môi còn sót lại của Lâm Tinh Xảo.
Nếu như ăn, vậy chẳng phải là...
Hôn gián tiếp?
Khương Tường do dự.
"Ăn nhanh đi." Lâm Tinh Xảo thúc giục.
"Chị Lâm, em ăn sáng rồi, hiện tại không đói."
Khương Tường cảm thấy như vậy không tốt. Hắn và Lâm Tinh Xảo chỉ là quan hệ giữa bệnh nhân và hộ lý, cũng không phải là quan hệ nam nữ yêu đương, lỡ như bị người ta nhìn thấy lại bị người khác đồn thổi không hay.
"Khương Tường, có phải tôi ăn một nửa nên cậu cảm thấy bẩn, cho nên cậu không muốn ăn?" Lâm Tinh Xảo hỏi.
"Chị Lâm ngươi hiểu lầm, tôi..."
“Cậu chính là ghét bỏ tôi!” Lâm Tinh Xảo tức giận, đôi mắt xinh đẹp ngậm nước mắt, giống như một giây sau nước mắt sẽ chảy ra.
Khương Tường vội vàng nói: "Chị Lâm, em thật sự không có ghét chị..."
"Vậy cậu ăn đi." Lâm Tinh Xinh nói: "Chỉ cần cậu ăn nửa túi này, chị liền tin cậu.”
Khương Tường vẫn có chút do dự.
"Chị đút cậu ăn nhé!" Lâm Tinh Xảo chủ động cầm đũa, kẹp một nửa túi bánh, đưa đến bên miệng Khương Tường.
Khương Tường có chút do dự không quyết.
Bà nó ăn hay là không ăn đây?
"Há miệng." Giọng hát của Lâm Tinh Xảo dịu dàng, giống như người vợ hiền lành đút cho chồng ăn.
Khương Tường đành phải há miệng ra.
Ăn xong bánh bao, Lâm Tinh Xảo lại dùng giấy rút ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Khương Tường, hỏi: "Ngon không? ”
"Ừm."
"Vậy cậu còn muốn ăn nữa không? Phần còn lại của túi bánh tôi ăn một nửa, cậu ăn một nửa, thế nào?”
"Chị Lâm..."
“Khụ khụ!
Đột nhiên, có một tiếng ho từ cửa vọng vào.
Khương Tường quay đầu, nhìn thấy Bạch Băng đứng trước cửa phòng bệnh, với khuôn mặt lạnh như băng.
"Bạch chủ nhiệm." Khương Tường vội vàng đứng lên, hỏi: “Cô đến từ khi nào?”
Bạch lạnh lùng liếc Khương Tường một cái, sau đó hỏi Lâm Tinh Xảo: "Vết thương của cô thế nào rồi?”
"Còn không chết được." Lâm Tinh Xảo mặc dù là cười nói chuyện, nhưng trong giọng nói, cũng tràn ngập vẻ hờ hững.
Khương Tường ngẩng đầu nhìn Bạch Băng, lại nhìn Lâm Tinh Xảo, hỏi: "Hai người có quen nhau? ”
“Không phải chuyện của cậu!”
Hai người phụ nữ đồng thanh.
Khương Tường tự dung làm mình mất mặt, dứt khoát im lặng chẳng nói thêm gì nữa.
"Bạch Băng, là cô đặc biệt đến thăm tôi sao?" Lâm Tinh Xảo cười hỏi.
"Đừng gọi tên tôi, tôi không quen cô.” Tôi tới tìm Khương Tường. Bạch Băng lạnh lùng nói: "Khương Tường, theo tôi đi ra ngoài.”
"À." Khương Tường đáp một tiếng, đi theo Bạch Băng ra ngoài cửa.
“Chờ một chút! Lâm Tinh Xảo mở miệng nói: " Bạch Chủ nhiệm, Khương Tường bây giờ là hộ lý của tôi. Cô gọi anh ta đi, có phải phải nên nói với tôi tiếng không?”
"Tôi là trưởng khoa ngoại, Khương Tường là bác sĩ đang trong thời gian thử việc trong khoa tôi. Tôi gọi cậu ấy, không cần chào hỏi bất cứ ai." Thái độ của Bạch Băng rất cứng rắn.
"Nhưng cậu ấy không còn là bác sĩ thử việc, hiện tại cậu ấy là hộ lý của tôi."
"Vậy thì sao? Mỗi nhân viên y tế trong bệnh viện này, tôi đều có quyền điều động. Bạch Băng nói tiếp: "Lâm Tinh Xảo, tôi muốn nhắc nhở cô, Khương Tường làm việc không đáng tin cậy, công việc không nghiêm túc, cô tốt nhất là đổi sang hộ lý khác. ”
Khương Tường ngạc nhiên nhìn Bạch Băng.
Ý cô ấy là sao?
Cô ấy không biết, nếu tôi mất việc tôi sẽ bị đuổi ra khỏi bệnh viện sao?
Khương Tường trong lòng có chút bất mãn với Bạch Băng.
Lâm Tinh Xảo cười nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Bạch nhắc nhở, tôi rất thích Khương Tường, cậu ấy không chỉ đẹp trai, mà còn chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.”
Bạch Băng nói: "Có lẽ tất cả những gì cô nhìn thấy đều là cậu ta giả vờ, đừng để cậu ta lừa gạt.”
Khương Tường lại nhìn Bạch Băng.
Hôm nay Bạch chủ nhiệm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại nói xấu hắn hết lần này đến lần khác?
Cũng may, Lâm Tinh Xảo cũng không tin lời Bạch Băng, chỉ nghe Lâm Tinh Xảo nói: "Tôi tin vào mắt tôi. Thời buổi này, một người đàn ông tốt như Khương Tường thật sự quá ít, nếu cậu ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi. Khương Tường, cậu muốn làm bạn trai tôi không?”
Khương Tường choáng váng, mặc dù hắn biết Lâm Tinh Xảo đang đùa giỡn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút rung động.
Nếu cô ấy nghiêm túc thì sao?
Thấy Khương Tường sững sờ, Bạch Băng nổi giận đùng đùng quát: "Khương Tường, cậu ra ngoài cho tôi!”