• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Ấu Linh đột nhiên ra tay, tát thẳng một bàn tay vào mặt Khương Tường, nhưng Khương Tường đã sớm chuẩn bị nên lập tức tránh qua bên cạnh né bàn tay của anh ta.

"Phi!" Phùng Ấu Linh phun ngay một ngụm nước bọt vào người Khương Tường rồi mắng: "Thằng nghèo hèn, dám giành phụ nữ với Tiêu công tử, thứ không biết chết sống!"

Khương Tường nhìn thoáng qua cục nước bọt trên áo, ánh mắt dần lạnh xuống, bởi vì bộ đồ này là mẹ mua cho hắn, hơn nữa tốn không ít tiền.

"Lau sạch áo cho tôi." Khương Tường ngẩng đầu, lạnh giọng mà nói.

Nhưng vào lúc này đột nhiên có một cái bóng lướt nhanh đến qua, chỉ nghe một tiếng "Đùng", cô gái trẻ sau lưng Lâm Tinh Xảo bay ra ngoài cửa.

Khi Khương Tường quay đầu thì chỉ thấy Trần lão đứng trước mặt Lâm Tinh Xảo.

"Tiện nhân, dám bắn súng vào tao, muốn chết à." Trần lão tát thẳng một bạt tay vào mặt Lâm Tinh Xảo.

Chát!

Lâm Tinh Xảo bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng ứa máu.

Nhìn thấy cảnh này, mắt Khương Tường đỏ lên rồi siết chặt nắm đấm.

Lâm Tinh Xảo bị Trần Thiên Chính tát ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra máu tươi trông rất chật vật.

Cảnh này làm đám khách khứa ở đây kinh hãi.

Từ khi đi đến Giang Châu, Lâm Tinh Xảo đã dựa vào năng lực hơn người để gia tăng giá trị của công ty lên mấy chục tỷ trong thời gian vài năm ngắn ngủi.

Nhưng so với năng lực thì điều mọi người chú ý nhất vẫn là dung mạo của cô.

Người phụ nữ này thực sự quá quyến rũ, không người đàn ông nào có thể ngăn cản sức hút của cô.

Nghe nói từ khi Lâm Tinh Xảo đi vào Giang Châu thì đám phú bà bản địa Giang Châu đều khẩn trương đến mức ngủ không ngon, sợ chồng mình bị Lâm Tinh Xảo giành mất.

Sự thật chứng minh lo lắng của họ hoàn toàn là cần thiết.

Sau khi Lâm Tinh Xảo đi đến Giang Châu thì chí ít có hơn một ngàn người đàn ông theo đuổi cô, trong đó phần lớn là quyền quý xã hội thượng lưu tới từ Giang Châu, thậm chí có người trực tiếp bày tỏ rằng có thể ly hôn với vợ và đưa tất cả tài sản của mình cho Lâm Tinh Xảo.

Cho dù là vậy thì vẫn không người nào từng chiếm được Lâm Tinh Xảo, không chỉ không chiếm được, thậm chí còn chưa được sờ vào tay.

Lâm Tinh Xảo rất ranh ma, cô mượn dùng tài nguyên của đám quyền quý kia để phát triển công ty của mình, sau đó lại không để người ta lợi dụng cô, thật là một cô gái thông minh ăn cá không nhả xương.

Nhưng dù vậy thì đám đàn ông kia vẫn cam tâm tình nguyện đi theo bợ đỡ quỳ liếm cô.

Lúc này nhìn thấy Lâm Tinh Xảo bị Trần Thiên Chính tát thì đám đàn ông rất đau lòng.

Nếu như không phải e ngại Tiêu Thanh Đế và đánh không lại Trần Thiên Chính thì họ nhất định sẽ đứng ra trình diễn tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân.

"Móa nó, nguyền rủa lão già kia chết không yên lành." Đám đàn ông thầm mắng trong lòng.

Còn những người phụ nữ ở đây nhìn thấy Lâm Tinh Xảo bị đánh thì ai cũng cười trên nỗi đau của người khác.

"Chậc chậc chậc, không ngờ Lâm Tinh Xảo cũng có ngày hôm nay đó!"

"Cả ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông, đáng bị đánh!"

"Quá hả hê! Chỉ nhìn một tát này thôi thì đêm nay tôi phải uống thêm hai ly!"

Những người này không chú ý tới trong mắt Khương Tường đang cúi đầu đột nhiên bừng lên lửa giận, nắm đấm siết chặt.

Đúng lúc này, Tiền Diễm Như nhảy qua từ sau lưng Tiêu Thanh Đế rồi nhào về phía Lâm Tinh Xảo.

Nếu hỏi người Tiền Diễm Như hận nhất đời này là ai thì nhất định chính là Lâm Tinh Xảo.

Trong lòng Tiền Diễm Như thì Lâm Tinh Xảo là con đàn bà tội ác tày trời, rất nhiều lần bà ta muốn chơi chết Lâm Tinh Xảo, nhưng lần nào cũng chấm dứt bằng thất bại, không chỉ thế mà còn bị Lâm Tinh Xảo sỉ nhục ngược lại.

Hôm nay có Tiêu Thanh Đế ở đây, Tiền Diễm Như có người chống lưng nên nhìn thấy Trần Thiên Chính tát ngã Lâm Tinh Xảo xuống đất thì cảm thấy cơ hội đã đến.


Thấy Tiền Diễm Như nhào tới như phát điên, Trần Thiên Chính khẽ nhíu mày rồi tránh qua một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK