Triệu Vân nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, lại đấm một quyền vào ngực Trần lão.
Lần này hắn ta rất cẩn thận, khi ra quyền vẫn luôn phòng bị chân của Trần lão.
Nhưng ngay khi nắm đấm chỉ còn cách Trần lão hai centimet thì hắn ta đột nhiên hoa mắt rồi không thấy Trần lão đâu nữa.
Đi đâu rồi?
Triệu Vân lập tức cảnh giác.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một luồng gió mạnh.
Không ổn!
Triệu Vân vội vàng lui lại, nhưng lúc này đã muộn.
Ầm!
Trên bụng đau nhói lên, Triệu Vân lại bay ra ngoài rồi rơi xuống cách đó hơn năm sáu mét.
Phốc!
Triệu Vân hộc máu.
Cả sảnh kinh hãi.
Triệu Vân là cận vệ của Long Vương, gần như người người ở Giang Châu đều biết hắn ta đánh nhaurất giỏi.
Không ngờ Triệu Vân chỉ kiên trì được hai chiêu dưới tay Trần lão.
Lão già này quá mạnh!
Long Vương lập tức đanh mặt lại, thân thủ của Triệu Vân đã gần với cao thủ Hổ Bảng mà lại bị Trần lão nhẹ nhàng đánh bay, chỉ có thể chứng minh Trần lão không kém gì cao thủ hàng đầu Hổ Bảng, hoặc là...
Sánh ngang với cao thủ Long Bảng!
Phiền phức to!
Trong lòng Long Vương rất nặng nề, nếu ông không trúng độc thì có lẽ còn có thể ngăn cản Trần lão một hồi, nhưng bây giờ thời gian của ông không còn nhiều, sau khi trúng độc thân thủ đã sụt giảm rất nhiều, đánh còn không lại Triệu Vân thì làm sao có thể chống đỡ được Trần lão.
Nhưng dù sao ông cũng là đại lão một phương, trong lòng lo lắng, nhưng mặt ngoài vẫn không lộ vẻ khác thường gì.
Ông lấy ra điện thoại ra rồi gửi một tin nhắn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, thân thể Trần lão lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Triệu Vân, hai cánh tay lão chia ra bắt lấy hai tay Triệu Vân rồi dùng sức bóp mạnh.
Ken két!
Hai tiếng động giòn rụm vang lên, hai tay Triệu Vân đã bị phế.
Trên trán Triệu Vân lập tức chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đau đớn cùng cực truyền từ cánh tay ra khắp toàn thân.
Nhưng miệng hắn ta lại không phát ra tiếng kêu đau nào.
Trần lão cười lạnh: "Ánh sáng của đom đóm cũng muốn tranh ngôi với ánh trăng, ngây thơ!"
Ầm!
Lão đá bay Triệu Vân bằng một chân.
Sự tàn nhẫn của Trần lão làm mọi người ở đây kinh hãi.
Phùng Ấu Linh nhìn thấy cảnh này thì hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đã đạt thành âm mưu, sau đó lại liếc nhìn Long Vương, trong lòng anh ta thầm nói: Qua hôm nay Giang Châu sẽ không còn Long Vương nữa.
Nhưng vào lúc này, Khương Tường vốn đang đứng sau lưng Bạch Băng đột nhiên chạy đến trước mặt Triệu Vân.
Chỉ thấy hắn bắt lấy một cánh tay của Triệu Vân, nhanh chóng xoa bóp mấy lần rồi "Răng rắc" một tiếng vang lên.
Sau đó hắn lại bắt chước phương pháp vừa rồi mà bắt lấy cánh tay còn lại của Triệu Vân, rất nhanh lại có một tiếng "Răng rắc" vang lên.
"Triệu Ca, xương cốt được nối lại rồi, anh xem thử đi." Khương Tường nói.
Triệu Vân hoạt động hai tay, khiếp sợ phát hiện cánh tay đã khôi phục.
"Khương Tường, cám ơn cậu." Triệu Vân cảm kích nói.
"Nếu không phải vì tôi thì anh sẽ không bị thương, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng." Khương Tường nói.
Thấy cánh tay Triệu Vân đã lành, Long Vương thở dài một hơi rồi nhìn thoáng qua Khương Tường, đáy lòng càng cảm thấy thưởng thức, thầm nói y thuật của người này thật tốt, sau một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành thần y!
Phía bên kia, sắc mặt Trần lão rất khó xoi, lão quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Đế, hắn ta hừ lạnh một tiếng.
"Hừ!"