• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tứ thiếu Giang Châu!

Chỉ nghe danh hiệu này thôi đã biết lai lịch không nhỏ.

Khương Tường nhỏ giọng cười nói: “Tôi chỉ nghe đếnTứ Đại Thiên Vương, chưa từng nghe Tứ thiếu Giang Châu gì cả."

"Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút." Bạch Băng trừng Khương Tường một cái rồi nhắc nhở: "Về sau đừng nói mấy lời này nữa, nếu để họ nghe được thì cậu sẽ gặp phiền phức."

"Chủ nhiệm Bạch, cô giới thiệu về họ cho tôi được không."

Bạch Băng nói: "Thanh niên tóc ngắn đi đầu tên là Phùng Ấu Linh, xếp thứ hai trong Tứ thiếu Giang Châu, nhà anh ta mở khách sạn, Thủy Tinh Cung này chính là sản nghiệp nhà anh ta."

"Thanh niên tóc vàng dung mạo tương đối trầm ổn phía sau anh ta tên là Chu Hạo, hai mươi chín tuổi, bởi vì tuổi tác lớn nhất nên là anh cả trong Tứ thiếu Giang Châu. Trong nhà chủ yếu kinh doanh bất động sản, tài sản trên cả chục tỷ."

"Còn thanh niên mặc tây trang đỏ kia tên là Lý Tiền Trình, đứng thứ tư trong Tứ thiếu Giang Châu, anh ta là một tên kỳ lạ."

"Kỳ lạ?" Khương Tường có chút hiếu kỳ.

"Nói đơn giản một chút, anh ta bán nam bán nữ."

Nghe Bạch Băng giải thích như thế, Khương Tường nhìn kỹ lại thì thật sự nhìn thấy Lý Tiền Trình lắc eo đi đường, thần thái cử chỉ rất giống phụ nữ.

Buồn nôn!

Khương Tường cảm thấy thật ghê tởm.

"Sở dĩ Lý Tiền Trình như vậy cũng có liên quan rất lớn đến hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ anh ta mất cha, thuở nhỏ lớn lên với mẹ. Cậu có nghe nói đến tập đoàn Mỹ Nhân không?" Bạch Băng đột nhiên hỏi.

"Nghe nói qua, một trong những công ty đồ trang điểm lớn nhất trong nước."

"Tập đoàn này là do mẹ của Lý Tiền Trình một tay sáng lập." Bạch Băng nói: "Phần lớn nhân viên của tập đoàn Mỹ Nhân đều là nữ, có thể nói từ nhỏ Lý Tiền Trình đã lớn lên trong một đám phụ nữ, dần dà cũng nhiễm một chút thói xấu phụ nữ."

"Nhưng cậu không thể xem thường anh ta."

Bạch Băng nói: "Năm trước Lý Tiền Trình bắt đầu lập nghiệp tiến vào ngành nghề truyền thông, bây giờ công ty đã có giá trị lên đến gần một tỷ."

Khương Tường tắc lưỡi, thầm nói thật là không thể nhìn bề ngoài, không ngờ một tên ẻo lã có thể làm ăn lớn đến như vậy.

"Chủ nhiệm Bạch, Tứ thiếu Giang Châu thì chắc phải có bốn người đúng không? Còn một người đâu?" Khương Tường hỏi.

"Còn một người tên là Vương Hiên, đứng thứ ba trong Tứ thiếu Giang Châu." Bạch Băng nói: "Nhà Vương Hiên làm tài chính, tài sản cũng có chục tỷ, chẳng qua Vương Hiên không tiến vào xí nghiệp gia tộc mà đi dạy học ở đại học Giang Châu."

"Ồ?" Khương Tường hơi bất ngờ, một tên con ông cháu cha siêu cấp lại dạy học trong trường đại học, thật không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Băng nói tiếp: “Tôi và Vương Hiên tương đối thân quen, anh ấy là người chính trực, hơn nữa học thức uyên bác, không giống ba tên thiếu gia ăn chơi còn lại."

Khương Tường đột nhiên tò mò, rốt cuộc Bạch Băng có thân phận gì, vì sao lại hiểu rõ Tứ thiếu Giang Châu như vậy?

Bạch Băng căn dặn Khương Tường: "Ba tên này đều không phải người tốt lành gì, đợi chút nữa cậu cẩn thận, cố gắng đừng đắc tội họ để tránh phiền toái."

"Ừm." Khương Tường nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

"Còn nữa, trước mặt họ chúng ta là người yêu, vì thế đừng gọi tôi là chủ nhiệm Bạch."

"Vậy gọi là gì?"

"Chị Bạch, hoặc là Chị Băng."

"Được rồi chị Băng."

Khi hai người đang nói chuyện, mấy người Phùng Ấu Linh đã đi đến trước mặt.


"Ha ha ha, Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp." Phùng Ấu Linh cười to, trông hết sức nhiệt tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK